Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 920: Ánh mắt chăm chú đến từ pháp thú! (1)

Hành lang bên kia, đèn đuốc sáng choang, còn có y tá gác đêm ngồi nói chuyện phiếm ở quầy y tá.
Lão Trương bắt chuyện với mấy y tá ở chỗ đó một chút, hi vọng phiền các cô ấy chú ý Trần cảnh quan ở bên trong thêm một chút, sau đó xoay người, đi về phía vị trí thang máy.
Nữ y tá mới vừa trò chuyện với lão Trương xong duỗi người.
Sau đó xoa xoa con mắt.
Hơi nghi hoặc một chút tự nhủ:
- Làm sao có cảm giác cái bóng của vị cảnh sát lúc nãy, thật giống như đang tự mình động đậy vậy.
Một nữ y tá ở bên cạnh trêu nói:
- Là cậu động lòng đi, tớ đã nói với cậu rồi, nhân tài ngoài ba mươi, không tính là già, còn là đội trưởng đội hình cảnh, làm sao rồi, Tiểu Đề Tử* cậu thấy hợp mắt rồi sao?
- Cậu mới là Tiểu Đề Tử* đấy, cậu đây mới là tiểu lãng đề, tớ thấy chính là cậu vừa mắt đi, mới vừa rồi xem cậu chào hỏi nhiệt tình biết bao nhiêu nha.
- A, tớ cũng đã ly dị, còn có một cô con gái, làm sao người ta để ý tớ được.
- Không biết được nha, đàn ông thích kỹ thuật giỏi.
- Cậu Tiểu Đề Tử này, xem tớ có xé rách miệng của cậu hay không!
(tiểu đề tử - móng giò nhỏ: ý chỉ những thiếu nữ, với ý nghĩa phù phiếm, không đứng đắn
tiểu lãng đề tử: chữ - lãng mang theo nghĩa lẳng lơ)
Lúc trở lại ký túc xá của sở cảnh sát, đã qua nửa đêm.
Thật ra thì điều kiện của ký túc xá vẫn coi là tốt, mặc dù vẫn có cảnh sát trẻ tuổi mới tới, thỉnh thoảng sẽ than phiền một chút, nhưng lão Trương cũng coi như người cũ, thật sự cảm thấy rất hài lòng.
Điều kiện của ký túc xá này không quá khác biệt với khách sạn “Bảy ngày”, đồ đạc đơn giản, nhưng ít nhất mùa đông có thể tắm nước nóng, còn phải tự đi lấy nước đó à?
So với cái phòng nhỏ vừa cũ vừa phế trước đó.
Đến tắm mà mọi người còn phải cùng nhau chen chúc trong một phòng tắm.
Bây giờ đã thật sự không tệ.
Tắm xong, lão Trương ngồi vào trước bàn nhỏ, liên tục hút hết ba điếu thuốc.
Lúc này mới hài lòng cởi bỏ áo khoác, vào chăn.
Hai lớp chăn dày, đã đủ để đối phó với những ngày mùa đông này rồi, về phần thảm điện máy điều hòa không khí gì đó, anh không thích dùng, đời trước đã tới trung niên cũng không sử dụng, đời này, cái thân thể này chỉ mới ngoài ba mươi, đường nhiên không cần thay đổi.
Nằm xuống.
Nhắm mắt.
Cảm giác mệt mỏi bắt đầu từ từ đánh tới.
Trên thế giới này, quả thật có một số người sẽ bị chứng mất ngủ, nhưng phần lớn những người nói bản thân bị mất ngủ kia, thật ra chỉ là do ban ngày quá rảnh rỗi mà thôi, sau khi thực sự ép khô cả thể xác và tinh thần, lăn lộn trên giường không đến một phút là đã trực tiếp bắt đầu ngáy rồi.
Phần lớn những người mất ngủ, là do ban ngày không đủ mệt…
Tiếng ngáy của Lão Trương rất lớn.
Giống như là sấm đánh vậy.
Thỉnh thoảng hơi ngừng lại một chút, tiếp sau đó vẫn vang như trước.
Cái bóng màu đen.
Từ từ hiện ra lần nữa.
Đây là “vị khách” mà lão Trương đã mang về nhà trong lúc vô tình giẫm lên.
Lúc này.
Vào lúc chủ nhân ngủ say.
Rốt cuộc cũng lộ ra hình dáng của mình.
Bóng đen bắt đầu lên giường, trùm lên trên chăn mền của lão Trương, anh ta từ từ xuất hiện, lộ ra dáng người tương tự như mũi tên, cái độc giác ở trên đầu kia nhìn qua có chút dữ tợn.
Lão Trương vẫn ngủ say, hôm nay anh ấy đã mệt lả, cũng không biết có một xúc tu kinh khủng đang duỗi ra, hơn nữa còn thật sự đã lên trên giường của mình rồi.
Bóng đen bắt đầu từ từ chìm xuống.
Dung nhập vào bên trong thân thể của lão Trương.
Nhẹ nhàng.
Từ từ.
Rất ôn nhu.
Không mang theo một chút thô bạo nào.
...
Lão Trương cảm giác thân thể của mình có chút căng cứng, giống như là bị ném vào trong một cái xô nhựa chứa đầy formalin, sau đó máy giặt quần áo bắt đầu chạy, bắt đầu trộn đều mình lên.
Anh ấy muốn mở mắt ra, lại không mở mắt ra được, đôi mắt rất dính, toàn thân cao thấp, giống như bị bao phủ bởi từng tầng từng tầng tơ nhện thật dày vậy.
Cũng không biết qua bao lâu.
Trước mắt xuất hiện ánh sáng.
Cảm giác không thoải mái trên người bắt đầu tiêu tan.
Lão Trương phát hiện bản thân đang đứng ở điểm cuối của một con hẻm cũ.
Ở trước mặt anh ấy.
Một bé trai máu me be bét đang ngồi.
Trên cánh tay của thằng bé có một vết thương, trên mặt còn có mấy chỗ bị trầy, bên cạnh còn có mấy đứa trẻ, đều đang dè dặt nhìn nó.
Quần áo ở trên người bọn trẻ đều rất cũ, đều có vài chỗ bị sờn rách, ít nhất, trẻ con bây giờ cho dù ăn mặc không tốt, cũng sẽ không mặc thành hình dạng như thế này.
Lão Trương đứng ở bên cạnh, đứng nhìn giống như là một người ngoài cuộc vậy, anh ấy không chú ý tới, sau lưng anh ấy, một bóng đen độc giác cũng ở đây cùng xem với anh ấy.
Lão Trương nhớ ra rồi.
Một màn này.
Hẳn chính là tình cảnh sau khi anh và bạn học bị cướp tiền nên đã đánh nhau với đám lưu manh, cái đám lưu manh đó bị anh ấy đuổi chạy, xác thực mà nói, sau khi anh ấy dùng cái dao nhỏ làm chính mình bị thương xong, nhìn qua cả người toàn là máu, vẫn chạy về phía chúng, bọn chúng bị hù chạy.
Anh ấy vào thời điểm đó, thật sự là cái gì cũng không sợ, giống như một nhị lăng tử* vậy, khi đó còn loạn hơn bây giờ, anh lại có thể cứ mơ màng như vậy mà sống sót đến trưởng thành, cũng coi như là vận khí tốt.
(nhị lăng tử: ngu ngốc, khờ khạo, chỉ những người ngỗ ngược, ngang ngạnh, lỗ mãng)
Sau khi trở về, mẹ của anh ấy vẫn luôn quở trách và mắng anh ấy, mang anh ấy đến trạm y tế xử lý vết thương, sau khi trở lại, người cha cũng làm cảnh sát kia của lão Trương, ngược lại hiếm có khi không mắng anh ấy, thậm chí còn sờ đầu của anh ấy một cái, lần đầu tiên khích lệ được mấy câu.
Đây là mơ sao…?
Trong lòng lão Trương suy nghĩ.
Anh ấy cũng không có kinh nghiệm với việc bị ném vào bên trong huyễn cảnh mà chà đạp không biết bao nhiêu lần như ông chủ Châu, cho nên đối với loại chuyện này cũng không quá nhạy cảm.
Lão Trương muốn đi về phía thằng bé kia, cũng không có ý nghĩ dư thừa gì đó, đơn thuần là hiếu kỳ, muốn nhìn lại bộ dáng bản thân khi còn nhỏ một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận