Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1678: Làm đến rất đẹp (1)

Mọi người cùng nhau cố gắng, dọn dẹp những phế tích ở trên vườn hoa đi, vừa dọn ra được một phần ở trên cùng, bên dưới lập tức truyền đến tiếng kêu cứu, là lão đạo.
Sau khi nghe được tiếng của lão đạo, ông chủ Châu lập tức ngồi ở ngay trên đất, lão đạo không chết.
Về phần nói lão đạo bị thương nghiêm trọng gì đó, thậm chí hơn nữa là cụt tay gãy chân gì đó, ông chủ Châu cũng đều không thèm để ý.
Dù sao, lão đạo là một người trong hơn một năm kể từ khi nhận được thông báo mắc bệnh ung thư thời kì cuối mà vẫn có thể nhảy nhót tung tăng đi an ủi Đại muội tử đấy.
Rất nhanh thì các anh em công nhân đã cứu lão đạo ra được, đồng phục bệnh nhân của lão đạo đã bẩn đến mức khó có thể tưởng tượng được, vết thương cũ ở trên mặt vẫn chưa lành, lại thêm vết thương mới.
Cũng may.
Nơi này chính là bệnh viện.
Không cần gọi 120 báo xe cứu thương, thì đã trực tiếp có xe cáng tới đẩy vào bắt đầu cứu chữa.
Châu Trạch đi phòng vệ sinh rửa tay, lại rửa mặt.
Anh không biết.
Việc lão đạo hút thuốc sau đó bị chôn vùi lần này.
Rốt cuộc là tới từ phản kích của Bồ tát.
Hay là bản thân lão đạo lại một lần nữa chủ động hiến tế.
Nếu như là phía bên Bồ tát chủ động phản kích, lần này lão đạo có thể coi như hữu kinh vô hiểm rồi.
Nếu như là lão đạo lại lần nữa chủ động hiến tế…
Chậc.
Lần trước lão đạo té ngã bể mũi ở trong nhà vệ sinh, phía bên Bồ tát thiếu chút nữa đã bị cửa thang máy xử lý như cối xay thịt.
Lần này thế trận lớn như vậy.
Bên Bồ tát làm sao tiếp nhận được đây?
Mặc dù mọi người vẫn nói Bồ tát phù hộ Bồ tát phù hộ gì đó.
Không phải còn có một câu nói khác sao.
Nói là tượng Bồ tát sang sông*…
(*cả câu là “Tượng Bồ tát sang sông, khó giữ được thân mình”)
Đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Châu Trạch đi tìm lão đạo.
Cả người lão đạo từ trên xuống dưới có nhiều chỗ phần mềm đều bị thương, vị trí cánh tay phải còn bị gãy xương, hiện tại đang được bó thạch cao để cố định.
Châu Trạch nhận lại lão đạo từ trong tay bác sĩ, hai người lẫn nhau đỡ, vào thang máy, trở về phòng bệnh.
Trước mắt.
Có thể nói bệnh viện này đã thành một bàn cờ để lão đạo và Bồ tát đánh cờ.
Từng cọng cây ngọn cỏ thậm chí là mỗi một người trong bệnh viện, đều đã trở thành một quân cờ trên bàn cờ.
Có chút giống với tiệm thuốc ở cách vách tiệm sách, bất kể tiếp nhận những vị khách kì lạ đến thế nào đi chăng nữa, các bác sĩ y tá trong bệnh viện đều đã thành thói quen rồi.
Giống như hai đồng bọn nhỏ của Khánh, tim không đập không hô hấp nằm ở trong tiệm thuốc suốt một năm, nhân viên làm việc trong tiệm thuốc cũng không có bất kỳ cảm giác kỳ quái nào.
Bây giờ.
Ở trong bệnh viện này.
Châu Trạch cảm nhận được cảm giác tương tự.
Trong phương diện đối xử với thân phận của hai người bọn họ.
Dường như từ trên xuống dưới trong bệnh viện này đều có một loại “bộ lọc”: Ồ, anh bị thương sao, đến đây nào, trị liệu cho anh một chút nhé, chữa trị xong rồi, anh trở về phòng bệnh đi.
Phảng phất như đám bác sĩ y tá trong bệnh viện, đều đã thành một NPC, sau khi người chơi bị thương ở đây thì tìm tới bọn họ là có thể thêm máu trở lại.
- y yo mà, ông chủ, hay là chúng ta xuất viện đi.
Lão đạo mang vẻ mặt đưa đám, đang treo một cánh tay, gần như là nức nở.
Châu Trạch không trả lời.
Vào lúc này mà xuất viện thì đã đồng nghĩa với nhận thua.
Mà đã biết được hậu quả của việc nhận thua chính là thân phận bị bại lộ.
Từ nơi sâu xa, tầng sương mù bảo phủ ở trên người hai bọn họ cũng phải tiêu tan.
Bồ tát cũng sẽ cảm giác được vị trí xuất hiện của hai người bọn họ.
Nếu như thật sự có thể giống như một năm trước vậy.
Doanh câu ăn no đủ ba phần, thì xông lên thi triển nông phu tam quyền với Bồ tát.
Ở đâu mà còn phải chơi loại trò chơi nhân quả như hiện tại nữa chứ?
Còn không phải hiện tại hiện tại không cách nào đối diện thẳng với nhau mà đánh được, nên mới phải chơi vòng vèo như vậy sao.
- Ông chủ, người ta đi nằm viện là để trị thương, ầy, tôi nằm đây nằm viện thì lãi bị thương thêm, ờm, tôi thật sự sợ bản thân sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó ở bệnh viện này…
Từ trước tới giờ, người già luôn có một kiểu suy nghĩ cố chấp, đó chính là cho dù có chết cũng phải chết ở trên giường đất nhà mình.
Đời trước khi Châu Trạch làm bác sĩ, quả thật là đã gặp được không ít bệnh nhân lớn tuổi, lúc con cái vẫn chưa từ bỏ, thì chính họ lại buông bỏ, yêu cầu được xuất viện, về nhà nằm trên giường trong nhà của mình chờ chết.
Lão đạo không sợ chết, nhưng ông ta vẫn không muốn ngây ngốc mơ hồ mà chết ở trong bệnh viện này.
Tuy nói lão đạo cũng không biết ở trong trò chơi này, ông ta mới là nhân vật chủ đạo, nhưng không giải thích được mà cứ hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, ông ta cũng sẽ cảm thấy có chút không đúng.
- Kiên trì tiếp tục giữ vững.
Châu Trạch chỉ có thể nói như vậy.
Lão đạo mang đau khổ gương mặt, cuối cùng vẫn gật đầu, mặc dù rất muốn hỏi ông chủ, giữ vững cái gì?
- Từ tiên sinh, hôm nay anh vẫn còn chưa chụp cộng hưởng từ đấy.
Có y tá nhỏ đến phòng bệnh thúc giục.
Châu Trạch gật đầu một cái, tỏ ý mình đã biết rồi, xuống giường đi tới cửa phòng bệnh.
Dừng bước lại.
Muốn phân phó lão đạo chút chuyện gì đó.
Nhưng lại cảm giác một người ngoài như anh đây, hình như cũng không có gì hay mà muốn phân phó với loại người chơi đỉnh cấp như thế này.
Dứt khoát không nói gì.
Đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở bên ngoài phòng chụp cộng hưởng từ, nhân viên vệ sinh vẫn còn đang tiếp tục làm việc, nhưng công việc bình thường của phòng khoa đã được khôi phục.
Những tranh chấp phát sinh sau vụ tai nạn này, phải giải quyết như thế nào, nhận định trách nhiệm gì, ông chủ Châu cũng không quan tâm.
Nhưng lúc đi ngang qua phế tích.
Anh bỗng nhiên có chút cảm thấy thương hại cho những vị lãnh đạo của bệnh viện này.
Thần tiên đánh nhau, thế nhưng gặp họa lại là bệnh viện này, đừng để đến lúc kết thúc trận chiến, bệnh viện cũng không còn lại cái gì đấy.
Lắc đầu một cái, bỏ hết đi những ý nghĩ linh tinh khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận