Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1001: Kinh khủng thật sự (1)

Không có quỷ khí, cũng không có yêu khí.
Điều này có nghĩa là gì?
Ha ha.
- Chít chít chi! ! ! ! ! !
Tiểu Hầu Tử bỗng nhiên từ trên vai lão đạo nhảy xuống, đi về phía gầm cầu thang.
Châu Trạch cũng đi theo.
Lão đạo cũng không dám ở lại nơi này một mình.
Nhất là còn phải đối mắt với tên ngốc khoảng chừng ba mươi tuổi đó.
Cửa của nhà kho ngầm có một cái khóa ngầm thật lớn, lớn chừng bàn tay của người đàn ông trưởng thành, lão đạo đưa tay bắt lấy, lại buông ra, “lạch cạch" một tiếng, lại thả trở về.
- Trong này đang khóa thứ gì?
Lão đạo rất khẩn trương mà hỏi.
Bởi vì Châu Trạch không giải thích cho ông ta, hiện tại toàn bộ đầu óc của ông ta đều bổ não đến lợi hại rồi, không còn cách nào khác, hiện tại ông ta chỉ có thể nhìn với góc độ của người chơi bình thường.
Châu Trạch đưa tay, móng tay mọc dài ra.
Một âm thành “rắc rắc” thanh thúy.
Khóa đồng đứt gãy.
Rơi xuống đất.
Đẩy mở cửa,
“Két” một tiếng ma sát chói tai.
Bên trong.
Đen thui.
Không có đèn.
Hơn nữa còn tản ra mùi hôi thối đậm đặc.
Lão đạo nhíu mày một cái, dường như ông ta đã nghĩ ra chuyện gì đó.
Vào lúc Châu Trạch có chút không chịu nổi cái mùi này nữa, đưa tay che mũi, lão đạo đã nhấc chân vọt vào.
Sau đó.
Bên trong truyền ra tiếng mắng chửi đầy tức giận của lão đạo:
- Chó gặm đồ vương bát độc tử, tao đệt tám đời tổ tông chúng mày! ! ! ! ! ! !
- Chít chít chi! ! ! !
Tiểu Hầu Tử đứng ở cửa, cũng vung móng vuốt, nó có thể cảm nhận được sự tức giận của lão đạo.
Châu Trạch chưa tiến vào.
Mà là lui về phía sau mấy bước.
Rất buồn cười là không.
Anh có thể không thèm để ý những mùi máu tanh này, mới vừa rồi ở nơi này rõ ràng còn rất hưởng thụ, anh cũng có thể không quan tâm đến mùi xác thối, dù sao trước đó lúc không có chuyện gì cũng đến nhà xác để ngủ.
Nhưng loại mùi vị hình thành sau khi một người bị giam ở mỗi chỗ chật hẹp không biết bao nhiêu lâu, loại mùi vị từ những chuyện lặt vặt kia tích tụ mà thành kia, ông chủ Châu thật sự có chút không thích ứng được.
Đây là hành vi rất không đúng.
Người ta đã đáng thương đến như vậy.
Anh còn có thể chê bai hay sao?
Nhưng dù sao nơi này cũng không có máy quay phim chụp hình.
Hơn nữa cũng chỉ có hai người Châu Trạch và lão đạo.
Thật ra thì.
Cho dù có máy quay phim, cho dù có những người khác ở đây, ông chủ Châu cũng sẽ không tiết chế mà che giấu tâm trạng của mình.
Cảm xúc hiện tại của lão đạo, hoàn toàn bị thương tiếc cùng tức giận lấp đầy, con mắt bắt đầu phiếm hồng, hai nắm đấm siết chặt.
Ở trước mặt ông ta, một cô bé cuộn mình nằm ở đó, dù là quần áo bẩn dơ, dù là đầu tóc rối tung, nhưng vẫn có thể nhận ra được, tuổi không lớn lắm, đoán chừng cũng chưa tới hai mươi tuổi.
Đó chính là độ tuổi tươi đẹp nhất của đời người!
Thế nhưng lại bị xích ở đây, ai cũng biết, cô bé này đã phải trải qua những chuyện gì ở nơi này.
- Quân trời đánh, đồ khốn kiếp!
Trong đầu lão đạo lại nhớ về cái chết của Phương Hạnh.
Lại nhìn về cô bé trước mắt này.
Nếu như người ở bên trên còn sống.
Có thể ông ta sẽ thật sự chụp lấy thứ gì đó mà giết người đấy!
Không đúng.
Còn có một tên!
Cô bé tiếp tục co ro, hai tay đặt ở trên miệng, há miệng run rẩy nhìn lão đạo.
Lão đạo muốn đỡ cô bé đó rời khỏi nơi này, cô bé không dám phản kháng, trên người đều là vết tích máu ứ đọng do bị đánh, hiển nhiên, trong thời gian ở nơi này, cô ấy đã bị hành hạ đến mức không dám có chút chống cự gì.
- Đinh linh linh...
Nhưng mà.
Lão đạo vừa mới đỡ cô bé dậy, còn chưa đi ra bên ngoài, sợi dây xích ở cổ liền phát ra âm thanh.
Lão Đạo thử dùng hai tay của mình kéo đứt sợi dây xích ở cổ, nhưng rất hiển nhiên, ông ta kéo không đứt.
- Ông chủ, ông chủ!
Lão đạo gọi với ra bên ngoài.
Ông ta cần một thợ mở khóa!
Châu Trạch lui về phía sau mấy bước, hít sâu một hơi, sau đó đi vào.
Anh nhìn thấy cô bé.
Cô bé cũng nhìn thấy anh.
Trên mặt Châu Trạch, treo sự chê bai rất rõ ràng.
Không giả vờ, không che giấu.
Cô bé nhìn Châu Trạch, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng cười một tiếng, dường như cảm giác được mùi ở trên người mình làm phiền đến người trước mắt, cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Cô ấy cười lên cũng có chút si ngốc ngây ngốc.
Không biết tại sao.
Sau khi nhìn thấy một màn như vậy.
Trong lòng ông chủ Châu bỗng nhiên có chút thương tiếc.
Ở trong tiệm sách một thời gian dài, đã nhìn qua rất nhiều chuyện xưa bi thảm, những loại quỷ có chấp niệm kia, những loại quỷ cần đến tiệm sách trung chuyển kia, có mấy người chưa từng trải qua việc bi thương thống khổ?
Nghe nhiều, thấy cũng nhiều.
Tâm địa của người ta.
Cũng từ từ trở nên cứng rắn.
Giống như lúc còn làm bác sĩ ở đời trước, bệnh nhân anh cấp cứu không qua khỏi, Châu Trạch cũng sẽ không lộ ra bất kì vẻ xúc động gì, chỉ sẽ chuyển đến cấp cứu cho bệnh nhân khác ngay lập tức.
Giống như trên mạng xã hội hiện tại vậy, bởi vì nguyên nhân tin tức lưu thông, hơn nữa những kẻ lừa đảo lan tràn, dẫn đến mọi người đều đã hình thành miễn dịch đối với phần lớn chuyện xưa bi thảm.
Bất quá.
Dù sao người cũng là người.
Đều sẽ trong lúc lơ đãng.
Để cho một vài thứ nho nhỏ.
Kích thích đến chỗ mềm mại nhất trong nội tâm của bạn.
Châu Trạch ngồi chồm hổm xuống.
Cô bé không sợ hãi như lúc nhìn thấy lão đạo.
Ngược lại còn chủ động cọ cọ về phía Châu Trạch.
Rõ ràng thần trí của cô ấy đã không tỉnh táo được beo nhiêu nữa rồi, giữa mơ hồ và ngu ngốc, đây là do bị ngược đãi và hành hạ.
Lão đạo có chút thắc mắc.
Cô bé con này làm sao vậy.
Lại thân thiết với ông chủ nhà mình?
Mẹ nó chứ!
Mù mắt rồi!
Chuyện này làm cho lão đạo vừa bực mình vừa buồn cười.
Khóe miệng Châu Trạch nặn ra một chút tươi cười.
Cô bé lộ ra vẻ mỉm cười ngây ngô.
Khóe miệng.
Có nước miếng chảy xuống.
Châu Trạch không ngại cô ấy bẩn, cũng không ngại mùi vị ở nơi này.
Ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Đưa tay.
Bấm đứt cái sợi xích vốn là dây xích chó ở vùng nông thôn kia.
Đám chủ nhân của thú cưng trong thành phố, cũng không nỡ dùng loại xích sắt thô nặng như thế này để buộc chó cưng trong nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận