Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 276: Chu Bái Bì

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Không thể trách lúc này Châu Trạch gần như xấu mặt.
Thật sự đây là lần đầu tiên ông chủ Châu sử dụng loại "sản phẩm công nghệ cao" này, hơn nữa lại còn chưa xem hướng dẫn sử dụng.
Cái đồ chơi nhỏ này bình thường Châu Trạch không dám mang theo trên người, cơ bản đều để Bạch Oanh Oanh bảo tồn nó cẩn thận ở một nơi nào đó. Bởi vì mỗi khi mang theo thứ này đi bộ trên đường, nó sẽ không ngừng nhắc mình người nào sắp chết.
Rốt cuộc mình sẽ cứu hay không cứu đây?
Rõ ràng chỉ là hai người xa lạ, không có lấy nửa điểm liên quan, nếu như mình biết bọn họ sắp chết lại không hành động gì, không dưng mang nó theo chi cho tăng thêm cảm giác tội lỗi?
Sinh lão bệnh tử đủ loại ngoài ý muốn không phải đều là chuyện bình thường của đời người sao?
Nhưng ai có thể thực sự nhìn thoáng được đây? Cho dù trước đây bản thân mình đã ăn mất tim của ông chủ Châu, nhưng một khi đi bộ trên đường nhìn thấy đứa bé hoặc là một người phụ nữ đang mang thai nào đó không còn sống lâu nữa.
Mình thật sự có thể thờ ơ sao?
Lúc trước chưa chuẩn bị cẩn thận.
Cộng thêm sự vội vàng lúc này.
Quả thật khiến Châu Trạch hơi loạn tay loạn chân.
Nhưng dường như Bát cô nãi cũng không còn nhiều sức lực, hoặc cũng có thể là vì sách Âm Dương có một loại khắc chế mạnh mẽ trời sinh đối với những thứ như linh hồn. Dù sao nó cũng là pháp khí phán quan sử dụng, cho dù nó đã bị giảm phẩm cấp nhưng tuyệt đối vẫn là thứ khó đối phó.
- Đáng giận... không ngờ...
Sau khi để lại một tiếng hò hét chỉ được cái mã ngoài.
Đoàn khói đen do Bát cô nãi ngưng tụ kia cuối cùng cũng bị Châu Trạch thu vào trong sách Âm Dương.
Châu Trạch chỉ cảm thấy hình như sách này trở nên nặng hơn một chút, hơn nữa bìa sách cũng đã có thay đổi, vốn chỉ có một con mèo mun hiện tại biến thành mèo mun bên trái, một hoa xà bên phải, nếu so sánh hình thể rõ ràng hoa xà to hơn mèo mun không ít. Mèo mun quay qua gào thét với con rắn kia, mà con rắn lại có vẻ hơi mê man và sợ run.
- Rầm!
Châu Trạch tiện tay đặt bản bút ký trên quầy bar.
Sau đó anh không ngừng hít sâu mấy hơi.
Mệt quá.
Quá mệt mỏi.
Toàn thân cao thấp đều bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Dưới sự bất đắc dĩ, Châu Trạch chỉ có thể ngồi lên chiếc ghế sau lưng tiếp tục thở phì phò từng ngụm lớn.
Người đàn ông cao gầy hôn mê trên mặt đất, sau một phen thỉnh thần gia thân lại thêm một phen cưỡng ép rút linh hồn thần ra, cộng thêm lúc trước anh ta còn bị đè ra tẫn một trận, hiện tại người đàn ông cao gầy thật sự đã thoát lực, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Mà ánh mắt Lưu Sở Vũ lại mang theo vẻ kiêng kỵ nồng nặc, đầu tiên là đảo qua thân thể người đàn ông cao gầy, sau đó lại cường điệu mà nhìn về phía Châu Trạch.
Ông chủ Châu không che giấu vẻ suy yếu của mình trước mặt anh ta.
Không phải ông chủ Châu không để ý đến.
Mà căn bản là anh cảm thấy không cần thiết phải làm vậy.
Một tân tấn quỷ sai mà thôi, cho dù bản thân mình đang thở hồng hộc, nhưng muốn đối phó anh ta thật không phải chuyện khó gì.
Thậm chí, trong lòng Châu Trạch còn có chút xung động, hy vọng đối phương không nhịn được ra tay cướp đoạt sách Âm Dương, vừa lúc bản thân mình có thể mượn cớ dùng anh ta để luyện tập "long trảo thủ" mới lên cấp của mình một chút.
Cặp móng vuốt vừa dài lại vừa sắc bén như lưỡi hái, ông chủ Châu thật sự rất muốn thử thể nghiệm cảm giác này trong thực tế.
Vậy mà.
Dường như Lưu Sở Vũ lại càng hiểu rõ nguyên tắc hơn so với tưởng tượng của anh, hoặc có lẽ là thực ra anh ta càng cẩn thận hơn một chút, có vết xe đổ Bát cô nãi phía trước, cách nhìn của anh ta đối với Châu Trạch cũng lập tức phát sinh biến hóa.
Anh ta chỉ đi đến bên cạnh Châu Trạch, nhỏ giọng nói:
- Người anh em, pháp khí này của anh thật là mạnh mẽ, thật là lợi hại, ngay cả Đại Tiên Nhi Đông Bắc vừa xuất hiện cũng bị anh trấn áp ngay!
Châu Trạch cười cười, đưa tay tiếp nhận nước trà Bạch Oanh Oanh đưa tới, uống vài ngụm.
- Nhưng người anh em à, tuy nói từ trước tới nay số lượng Đại Tiên Nhi Đông Bắc rất thưa thớt, hơn nữa từ sau khi kiến quốc tới nay muốn trở thành tinh lại càng khó hơn.
- Nhưng bọn họ nổi danh đoàn kết, hôm nay anh bắt một người, nói không chừng mai kia lại có những Đại Tiên khác tìm anh gây chuyện.
Châu Trạch nghe vậy, ngược lại không hề bị vài ba lời đe dọa của anh ta dọa sợ.
Hiện tại ông chủ Châu thật sự đã lâm vào cảnh rận nhiều không sợ cắn, trên người mình còn có một quả bom lớn lúc nào cũng có thể bùng nổ đây. Tục ngữ nói đàn ông ngàn vàng không ngồi lề đường, nhưng ông chủ Châu lại hệt như dân liều mạng vác theo một đám thuốc nổ trên người.
Tỷ như bà già của cầu Nại Hà kia, Châu Trạch đã trực tiếp giết bà ta.
Hiện tại Châu Trạch cũng không rõ chuyện anh tự ý thu linh hồn của Đại Tiên Nhi Đông Bắc này sẽ tạo thành phản ứng dây chuyền gì?
Không sao.
Thu.
Vừa lúc có thể thử xem pháp khí của bản thân mình có linh quang hay không.
Cũng không phải Châu cá muối bỗng nhiên thay đổi triệt để biến thành người thích gây chuyện.
Năm đó ngay cả Từ Hi lão thái hậu cũng dám tuyên chiến với tất cả cường quốc đấy.
Nói cho cùng.
Này chỉ có thể nói rõ trạng thái cá muối của Châu Trạch lại tăng lên một tầng.
Tiến vào cảnh giới vò đã mẻ lại sứt!
Lưu Sở Vũ lại đưa tay chỉ vào nam ca sĩ kia, nói: - Người anh em, đầu to anh ăn, vậy hẳn cái đầu nhỏ này tới phiên tôi ăn, đúng không?
Ý anh ta là hiện tại để anh ta đóng gói linh hồn kia tống xuống âm phủ, thu được một chút xíu tích điểm cũng coi như không phí công anh ta lăn qua lăn lại.
Anh ta cảm thấy yêu cầu này cũng không quá mức, chuyện này, từ lúc bắt đầu cho đến toàn bộ quá trình Châu Trạch vốn chẳng làm gì cả, nhưng cuối cùng anh lại thu phục được một vị Đại Tiên Nhi, cũng không suy xét tới chuyện sau khi thu rồi sẽ đưa tới phản ứng dây chuyền như thế nào, chỉ nhìn hiện tại, Châu Trạch đã có thể tính là ăn tới miệng đầy dầu.
Anh ta uống một chén canh.
Không quá đáng đúng không?
Ai biết ông chủ Châu “biết nguyên tắc” lúc trước lại tỏ vẻ rất khó chịu, xem ra cặp móng tay như lưỡi hái của mình còn phải chờ thêm một thời gian ngắn nữa mới có thể luyện tập, đối mặt với "thỉnh cầu hợp lý" của đối phương, Châu Trạch nói thẳng:
- Cút đi.
- ... - Lưu Sở Vũ.
ĐM.
Tên đàn ông thúi này.
Quá không biết xấu hổ!
Lưu Sở Vũ vung tay lên.
Cái gương đang ở trước mặt lão đạo bay về phía anh ta, thế nhưng nửa đường Bạch Oanh Oanh lại trực tiếp đưa tay nắm lấy cái gương kia.
Cái gương nằm trong tay Bạch Oanh Oanh không ngừng run rẩy, thế nhưng không cách nào giãy khỏi "ma trảo" của Bạch Oanh Oanh.
- Ứ ừ, ông chủ, người ta thích cái gương nhỏ này, có nó sau này người ta cũng có thể trang điểm thật xinh đẹp xuống hầu hạ ông chủ.
Bạch Oanh Oanh ngồi xổm trước mặt Châu Trạch, giả trang đáng yêu làm nũng nói.
- Nhận lấy, nhận lấy.
Chu Bái Bì trưng ra dáng vẻ đương nhiên.
- Người anh em, đừng khinh người quá đáng, tất cả mọi người đều là đồng liêu, không nể mặt mũi nhau sẽ rất khó coi!
Ngón tay Lưu Sở Vũ chỉ thẳng vào mặt Châu Trạch, quát lớn.
Châu Trạch nghe vậy, cười cười.
Thoải mái đổi lại tư thế nằm liệt trên sô pha.
Ý đùa cợt bộc lộ rõ ràng.
- Thật không thể nói đạo lý?
Lưu Sở Vũ bắt đầu tiến hành quy trình "đừng trách tôi không báo trước".
Trên thực tế, Châu Trạch thật sự rất muốn anh ta có thể đốt cháy giai đoạn mà nhào lên. Trước đây khi mình giết hai vị quỷ sai ở Diêm Thành, người ta còn không chơi liều như thế.
Vậy mà.
Lưu Sở Vũ đã đập tên cao gầy tới mức chỉ có thể nằm bẹp dí, lại quát lớn nữ quỷ.
Lúc này lại có vẻ vô cùng cẩn thận và thuận theo trái tim.
Thuận theo trái tim tới mức lão đạo cũng không thể nhìn nổi.
Quét!
Ông chủ đã nghiền ép bắt nạt anh ta tới mức đó rồi.
Anh ta còn không dám phản kháng?
Trên mặt không chỉ có giao động nhỏ.
Phía dưới cũng phải răng rắc chứ?
- Sau này, chờ xem!
Lưu Sở Vũ chỉ có thể để lại một câu “độc ác”, sau đó trực tiếp xoay người chuẩn bị đi.
Châu Trạch có chút mờ mịt nhìn Bạch Oanh Oanh, chỉ chỉ bản thân mình hỏi:
- Khi tôi mới làm quỷ sai cũng không kinh sợ như anh ta đúng không?
Bạch Oanh Oanh lắc đầu.
Sau đó lại lập tức gật đầu.
Đi tới cửa, đẩy cửa phòng đọc sách ra.
Lưu Sở Vũ đưa lưng về phía đám người Châu Trạch gần như nghiến răng nghiến lợi.
Mà lúc này, Châu Trạch lại kêu anh ta lại:
- Này, dừng lại.
Trong lòng Lưu Sở Vũ bỗng nhiên thở dài một hơi nhẹ nhõm, anh ta xoay người nhìn về phía Châu Trạch, cười nói:
- Người anh em chuẩn bị biến chiến tranh thành tơ lụa? Làm vậy là đúng, làm người phải chừa lại cho người ta một con đường, ngày sau...
- Tôi quên tôi phải làm bộ đầu, còn kém mấy quỷ sai tiểu đệ.
- Như vậy đi.
- Anh đưa hồn huyết của anh cho tôi.
- Sau đó hãy đi.
- ... - Lưu Sở Vũ.
Gương mặt không biết đã được bôi bao nhiêu axit hyaluronic, đã phẫu thuật bao nhiêu lần.
Lúc này bị cơn tức tươi sống biến thành màu gan heo!
- Khinh người... quá đáng...
(1) Chu Bái Bì: là một nhân vật ác bá địa chủ dưới ngòi bút của tác gia trứ danh Cao Ngọc Bảo trong tác phẩm “Nửa Đêm Gáy”, là một nhân vật phản diện nổi danh, tên thật là Chu Xuân Phú, địa chủ của vùng phía nam của tỉnh Liêu Ninh ở miền Đông Bắc. Vì muốn thằng nhóc làm thuê cho mình làm việc nhiều một chút nên đêm hôm khuya khoắt đã tự gáy sáng (trong khế bán thân ghi rõ: có tiếng gáy phải rời giường làm việc). Bởi vì thời trước không có đồng hồ nên thằng nhóc nghe tiếng gáy phải thức dậy làm việc một nắng hai sương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận