Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 393: Người của cầu Nại Hà đến

Có người nói, cầu Nại Hà nối liền kiếp trước và kiếp này của sinh linh. Mà lúc này, hư ảnh một cây cầu Nại Hà đã xuất hiện trước mặt Châu Trạch.
Quỷ Chim Cắt cúi đầu lễ bái cây cầu kia, nơm nớp lo sợ, mang trên mặt vẻ lấy lòng. Dường như nó đã biết trước cầu Nại Hà sẽ xuất hiện ở nơi này.
Mà Châu Trạch lại lặng lẽ nhìn chằm chằm hết thảy. Rất hiển nhiên, cầu Nại Hà trước mắt đến từ chính địa ngục, thậm chí còn liên quan tới con mắt của địa ngục.
Cũng bởi vậy.
Ý thức của cái vị trong cơ thể mình kia bắt đầu giả chết.
Không dám hiển lộ ra khí tức của anh ta.
Phòng ngừa bị lão đại địa ngục phát giác.
Cũng chỉ.
Có lời giải thích này mới hợp lý.
- Răng rắc... ... Răng rắc... ...
Tiếng vỡ nát vang lên.
Ở vị trí trụ cầu xuất hiện một khe nứt gai mắt. Ngay sau đó, khe nứt bắt đầu tràn lan ra, từ từ bao trùm toàn bộ thân cầu.
Lúc này, cầu Nại Hà như một món đồ sứ tinh xảo đẹp đẽ bị hỏng mất.
Quỷ Chim Cắt càng không ngừng dập đầu, đáng tiếc, nó không có thực thể, nếu không nhất định có thể dập tới bể đầu chảy máu, bày tỏ thành kính của nó.
- Bốp!
Tiếng nổ tung thanh thúy vang lên.
Hư ảnh cầu Nại Hà hóa thành mảnh vỡ phiêu tán trong không trung.
Cùng phiêu tán với nó còn có sương trắng vốn vây quanh bốn phía.
Hết thảy tất cả, vội vã đến, sau đó lại vội vã đi. Bốn phía lại khôi phục yên lặng, phảng phất như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng Châu Trạch lại không cho rằng những gì mình vừa nhìn thấy là ảo giác.
Tuy rằng cầu Nại Hà đã biến mất, nhưng Quỷ Chim Cắt vẫn đang phủ phục ở nơi này, tiếp tục dập đầu. Hơn nữa biểu hiện trên mặt nó lại càng thêm cung kính hơn trước kia.
- Tê tê tê... ... Tê tê tê... ...
Châu Trạch chợt phát hiện, trên mặt đất trong vườn hoa trước mặt mình có thứ gì đó đang nổi lên, như có đồ vật gì đó đang muốn chui từ trong ra ngoài, đội lên hình một cái túi, hơn nữa nó còn đang không ngừng gắng sức.
Quỷ Chim Cắt tiếp tục quỳ lạy với mô đất đang nhô lên kia, ba đuôi của nó không ngừng loạng choạng, trên mỗi đuôi là một linh hồn mà nó cuốn theo được.
- Bốp!
Đám đất rơi xuống, một bàn tay thò từ nơi ấy ra ngoài, đây là một bàn tay đầy bùn nhão, gầy trơ xương, bàn tay này chậm rãi đè lên mật đất, vỗ mạnh!
- Rầm!
Mặt đất như rung động theo cái vỗ này.
Bùn đất chung quanh bắn toé ra.
Khói trắng nóng bỏng dâng lên.
Chờ sau khi khói trắng tiêu tán.
Tại chỗ hiện rõ ra.
Bóng một người phụ nữ.
Hai chân người phụ nữ này bắt chéo.
Dáng vẻ miễn cưỡng khống chế được thăng bằng.
Trên người cô ta mặc một chiếc váy ngắn và áo màu đen ngắn tay, nhưng nó đã rách tung toé, dơ bẩn không chịu nổi. Cô ta đi chân trần, tóc cứng dính lại với nhau.
Khiến người ta chú ý nhất là mắt của người phụ nữ này, trong hốc mắt lõm xuống có màu xanh biếc quỷ dị lưu chuyển bên trong.
Ngươi khó có thể dùng từ xinh đẹp hoặc không xinh đẹp để hình dung người phụ nữ này, bởi vì người phụ nữ này gần như đã biến thành nửa thi khô, rõ ràng thi thể này đã được chôn dưới đất rất lâu rồi.
Châu Trạch lè lưỡi, liếm liếm bờ môi mình.
Trong lòng anh.
Bỗng nhiên truyền đến một luồng rung động.
Ừm?
Rốt cục anh ta cũng đáp lại mình rồi sao?
Cầu Nại Hà biến mất.
Sự liên hệ giữa địa ngục và dương gian cũng kết thúc.
Cho nên.
Rốt cục cái ý thức trong cơ thể mình cũng đáp lại bản thân mình.
Châu Trạch hận không thể lập tức giơ một ngón giữa với anh ta ngay bây giờ.
Bình thường, khi anh ta đi ra ngoài đều mang dáng dấp càn rỡ, một bộ trên trời dưới đất không chuyện gì lão tử không làm được.
Động một chút lại kể chuyện năm đó hoàng đế thế nào thế nào, âm u chi hải thế nào thế nào.
Nhưng mới vừa rồi, anh ta lại kinh sợ vô cùng, hẳn là anh ta rất sợ tiết lộ sự tồn tại của bản thân, nên mới nhận thua.
Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây.
Thái sơn phủ quân và vượn dời núi năm đó đều là nhân tài kiệt xuất của địa ngục, hiện nay đều là quá khứ.
Đoán chừng cái vị trong cơ thể mình cũng đã xảy ra chuyện gì đó, mới tạo thành tình huống hiện tại. Vào một số thời khắc, ngay cả vị ấy cũng không thể không cụp đuôi làm người, lặng lẽ trốn trong góc phòng u ám liếm láp miệng vết thương của mình.
Vừa rồi, huyễn ảnh cầu Nại Hà càng giống một lối đi, ít nhất là trong nháy mắt vừa rồi, nó đã nối liền địa ngục và dương gian, như có một linh hồn được đưa ra khỏi địa ngục, đồng thời nhập vào bên trong nữ thi dưới lòng đất này.
Phô trương thật lớn, cũng rất quan liêu.
Châu Trạch nhớ tới khi bản thân mình mới vừa rời khỏi địa ngục.
Cũng không có đãi ngộ này.
Mà lúc này, ông chủ Châu lại nghĩ tới chuyện có nên tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho lão Trương hay không.
Bên dưới vườn hoa trong tiểu khu này có chôn một thi thể.
Khẳng định là có án mưu sát phát sinh.
Nhưng sau đó anh mới nhớ.
Lão Trương đã quang vinh hy sinh.
Linh hồn còn đang nằm trên đuôi con Quỷ Chim Cắt trước mắt.
Gọi điện thoại cái rắm.
- Ngươi là... ... Quỷ sai... ... Bổn địa?
Người phụ nữ chỉ vào Châu Trạch, hỏi.
Trong lời nói.
Mang theo một loại bá đạo thuộc về cấp trên, phảng phất như căn bản là cô ta không để Châu Trạch vào mắt.
Châu Trạch gật đầu.
- Tôi đến từ cầu Nại Hà, phụng mệnh cầu Nại Hà, hiện thân dương gian, điều tra rõ một việc.
Nói xong, ngón tay người phụ nữ vẽ một chút trước mặt.
Một phù văn hiện ra, bay đến trước mặt Châu Trạch.
Châu Trạch rất nghiêm túc nhìn nhìn phù văn.
Thỉnh thoảng gật đầu.
Phát ra tiếng "ừm".
Được rồi.
Thật ra.
Căn bản là ông chủ Châu không thể nhìn hiểu cái đồ chơi nhỏ này.
Nếu như tiểu loli ở chỗ này, cô ấy mới có thể đọc được. Dù sao cô ấy cũng là quỷ sai chính quy, mà ông chủ Châu lại đi cửa sau, thông qua quan hệ mà hồi sinh, quả thật trên phương diện tri thức cơ sở có chênh lệch không nhỏ.
Nhưng nghĩ đến chuyện hắn việc lo liệu giấy chứng nhận nghiệp vụ giả này còn chưa mạnh mẽ tới mức chạy từ dương gian tới âm phủ mở công ty nghiệp vụ, lại thêm người ta đường hoàng lấy ra cho mình xem như vậy.
Hẳn là.
Thật nhỉ?
Phù văn biến mất, thân hình đối phương khẽ run lên, hơi bất mãn mà nhìn lướt qua thân thể bẩn thỉu của bản thân mình. Sau đó, cô ta đưa tay ra sau lưng bản thân.
- Phốc!
Có đồ vật gì đó bị cô ta rút ra.
Cô ta cầm nó lên phía trước, nhìn nhìn.
Không ngờ là chiếc kéo bị rỉ sét, trên kéo còn có vết máu.
- Bốp!
Kéo bị cô ta tiện tay ném trên mặt đất.
Hẳn đây là hung khí nhỉ?
Là hung khí kẻ giết người đã dùng để giết chết chủ thi thể này?
Người phụ nữ lại cúi người.
Bắt đầu liên tục nôn khan.
Một vật đen như mực bị cô ta phun ra.
Hẳn là thức ăn được lưu lại bên trong dạ dày lúc trước.
Lúc này, món đồ chơi kia tản ra mùi tanh tưởi người bình thường khó có thể tưởng tượng.
Châu Trạch rõ ràng, sau khi chết đi, thức ăn còn lưu lại trong dạ dày chưa kịp tiêu hóa thường là thứ đám pháp y yêu nhất. Đám pháp y cho rằng đây là mùi vị tốt đẹp nhất thiên nhiên ban tặng cho bọn họ.
Bởi vì pháp y có thể căn cứ những thứ này, suy đoán ra thời gian nạn nhân tử vong cùng với rất nhiều tin tức hữu dụng khác.
Sau khi nôn mửa sạch sẽ.
Nửa người dưới của người phụ nữ còn đang không ngừng run rẩy như người bị bệnh sốt rét.
Cô ta hơi tức giận trừng mắt nhìn thân thể của chính mình.
Sau đó cô ta ngẩng đầu.
Nhìn về phía Châu Trạch:
- Thân thể này thực quá tệ.
Nói xong.
Người phụ nữ vươn tay.
Quỷ Chim Cắt lập tức đánh một quỷ hồn trên đuôi bản thân mình qua.
Người phụ nữ bắt vào tay.
Ngửa đầu ra sau nuốt xuống. Ngay sau đó, cô ta thở dài một hơi nhẹ nhõm, như đã thoải mái hơn. Thân thể cô ta vốn khô đét, dường như cũng trở nên tràn đầy hơn trước kia một chút. Trên mặt cô ta cũng xuất hiện chút sinh cơ.
Nuốt linh hồn bổ sung bản thân, chuyện kiểu này Châu Trạch đã thấy nhiều. Trước đây vong hồn tên quan viên trong văn miếu kia cũng làm như vậy, hơn nữa mỗi lần vị trong cơ thể mình đi ra, phàm là có cơ hội, anh ta đều sẽ nuốt chửng vong hồn đối phương.
Cũng may, đây không phải linh hồn lão Trương, trên ba đuổi của con Quỷ Chim Cắt có ba vong hồn khác nhau.
Ngay sau đó.
Quỷ Chim Cắt lại lấy một vong hồn, chuẩn bị ném cho người phụ nữ.
Đây là.
Vong hồn lão Trương!
- Đây là bạn của tôi.
Châu Trạch chỉ vào vong hồn trong tay Quỷ Chim Cắt, nói.
Ánh mắt của người phụ nữ híp híp: - Vong hồn của bạn ngươi?
Quỷ Chim Cắt hơi do dự, nó không biết mình có nên tiếp tục đưa vong hồn này cho người phụ nữ hay không. Dường như thoạt nhìn, người phụ nữ này có ý muốn nể mặt mũi Châu Trạch mà ý thỏa hiệp.
Dù sao.
Dưới ánh mắt của vong linh cấp bậc thấp như Quỷ Chim Cắt.
Châu Trạch cùng người phụ nữ trước mắt này.
Đều là người trong nha môn, đều là tồn tại nó không cách nào trêu chọc.
Vậy mà.
Câu nói tiếp theo của người phụ nữ lại có vẻ như rất làm càn bừa bãi:
- Nếu là bạn của ngươi, hẳn là ăn càng ngon hơn!
Con ngươi Châu Trạch co rút mạnh.
Ngay khi Quỷ Chim Cắt ném vong hồn ra.
Trong nháy mắt, khói đen trên mười ngón tay của Châu Trạch kích phát, chặn đứng vong hồn của lão Trương ngay giữa đường, sau đó kéo vong hồn của lão tới bên cạnh mình.
Vong hồn của Lão Trương đã rất suy yếu, hơn nữa còn đang tiếp tục suy yếu. Nếu trì hoãn tiếp nữa, đừng nói tới chuyện đầu thai, rất có thể lão Trương sẽ triệt để hồn phi phách tán.
Bản thân mình phải cứu anh ta, nếu như cuối cùng việc cứu anh ta tạo thành kết quả này, Châu Trạch thật không bằng lòng nhìn thấy.
Người phụ nữ giương mắt lạnh lẽo nhìn Châu Trạch: - Ngươi dám làm trái với ý chí của cầu Nại Hà?
- Tao là quỷ sai âm ty, không phải người của cầu Nại Hà, mày có thể cầm phù văn kia chứng tỏ thân phận của mày, nhưng mày không có quyền chỉ huy tao.
Châu Trạch rất nghiêm túc nói.
Đúng vậy.
Nếu như so sánh âm ty với triều đình cổ đại, như vậy đám người ở cầu Nại Hà tương đương với phiên trấn cổ đại hoặc phiên vương có phong ấp.
Âm ty có quyền lãnh đạo trên danh nghĩa đối với những địa phương này, nhưng thật ra chúng nó đều tự có phạm vi thế lực của chính mình.
Những thứ này đều là tiểu loli nói cho Châu Trạch.
Cũng bởi vậy.
Châu Trạch thân là mệnh quan triều đình, khụ khụ.
Quả thật không cần bị đám người đến từ cầu Nại Hà tiết chế.
Nhưng đối mặt với những tồn tại tới từ cầu Nại Hà, đoán chừng quỷ sai thông thường sẽ vội vã quỳ trên mặt đất nịnh nọt bợ đỡ, không quan tâm bọn họ có hợp pháp quy trình tự hay không.
- Ngươi... ... rất tốt.
Người phụ nữ chỉ vào Châu Trạch.
Châu Trạch chuẩn bị tùy thời phản kích, nhưng người phụ nữ lại không công kích Châu Trạch, mà lựa chọn chủ động đi về phía con Quỷ Chim Cắt kia.
Dường như cô ta có chỗ cố kỵ, hoặc vì cô ta phải hoàn thành nhiệm vụ của mình, cần Châu Trạch hỗ trợ, cũng bởi vậy, cô ta không lựa chọn phương pháp vạch mặt với Châu Trạch.
Quỷ Chim Cắt đẩy vong hồn thứ ba tới.
Người phụ nữ cầm lấy vong hồn, nuốt xuống.
Trong lúc nhất thời.
Trên mặt cô ta lộ ra vẻ hưởng thụ.
Thân thể cô ta cũng bắt đầu trở nên đầy ắp, hình tượng thây khô vốn có đã không còn tồn tại.
Quỷ Chim Cắt lấy lòng nhìn người phụ nữ, như một con chó Nhật chờ chủ nhân khích lệ.
Vậy mà.
Người phụ nữ lại đưa tay, mạnh mẽ nắm lấy Quỷ Chim Cắt, trực tiếp nhấc nó lên, hé miệng.
Trắng trợn đút con Quỷ Chim Cắt không ngừng giãy giụa vào trong cái miệng nhỏ nhắn của bản thân mình, sau đó làm ra động tác nhai, cuối cùng là nuốt xuống.
Trong lúc nhất thời.
Làn da người phụ nữ bắt đầu khôi phục, co dãn sáng bóng.
Ngay cả môi cũng trở nên đỏ hồng.
Đã không khác gì người sống sờ sờ.
- Phù... ... Lúc trước tao đã kêu mày chuẩn bị ba vong hồn cho tao dùng.
- Hiện tại thiếu một vong hồn.
- Chỉ có thể bắt mày để bù vào.
Người phụ nữ vừa mỉm cười nói lời này, vừa dùng ngón út của mình thò vào kẽ răng.
Làm động tác xỉa răng.
Sau đó.
- Nấc...
Cô ta nấc một cái.
Thỏa mãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận