Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1547: Thứ đã lấy của tôi, trả lại đây (1)

Nếu như nhớ không lầm, tên của người trước mắt này, hình như tên là Ngô Sinh.
Vốn dĩ, ông chủ Châu cũng không để ý tên của đối phương là gì, nhưng lúc này đối phương đã thay đổi, khiến Châu Trạch không có cách nào dùng một từ đơn giản mà định nghĩa gã được.
Vào lúc này, tác dụng của cái tên mới đột nhiên xuất hiện.
Ngay từ đầu, còn tưởng gã ta là thần miếu, cho rất nhiều phân thân đi ra ngoài là để thu góp hương hỏa xây dựng lại pháp thân, đúng lúc tiếp xúc, lại cảm thấy trên người đối phương mang theo chút đặc tính của quỷ mị, mà lúc này, đối phương đã biến thành một con cương thi.
Từ bên trong một đống bùn, đã biến hóa ra được một con thi.
Chẳng qua là, một tiếng “đàn bà điên” kia của Doanh câu, lúc này ngược lại đã giải đáp được hơn phân nửa nghi ngờ của Châu Trạch.
Rất nhiều chuyện, sau khi biết kết quả, thật ra thì phần lớn mọi người vẫn lười đi nghiên cứu kỹ quá trình nữa rồi.
Giống như là quá trình và tìm tòi cụ thể của đại chúng đối với hạng mục khoa học nào đó, thật ra thì có giảng giải cặn kẽ cũng nghe không hiểu được, mọi người chỉ nhìn thấy đại lão làm ra hạng mục nghiên cứu này là một viện sĩ hoặc là một đại lão, sau đó cùng nhau vỗ tay ba ba ba là được rồi.
Lúc này cũng là giống như, nếu như có liên quan với người phụ nữ kia, như vậy đừng nói là từ bên trong bùn đất biến ra cương thi, biến ra cương thi từ trong bùn đất hay dùng lưới mò được cương thi từ dưới sông, bất kể là dùng loại phương thức không thể tưởng tượng được nào, thật ra thì cũng sẽ không còn quá khiến người ta không thể đón nhận được như trước nữa.
Bởi vì người phụ nữ kia, cũng được tính là một trong những người giải thích về “Cương thi”, một kẻ trong cùng một thời đại với Doanh câu, hơn nữa, vào lúc cuối cùng cũng đều bước lên con đường cương thi.
Thậm chí còn có thể nói là, thứ gọi là cương thi của đời sau, chẳng qua là kế thừa một phần đặc tính của mấy người đời đầu tiên nhất như bọn họ mà thôi, sở dĩ khiến cho người ta có cảm thấy ấn tượng, chỉ là bởi vì sau khi biến hóa ra bọn cương thi, thật sự là quá mức hội tụ*, cũng có thể gọi là phù hợp với ngoại hình đi.
(*xu hướng tiến hóa của hai hoặc nhiều sinh vật có quan hệ họ hàng gần với nhau, sống cùng một kiểu môi trường, tiến hóa thành một hiện tượng có đặc điểm hình thái hoặc cấu trúc giống nhau.)
Có thể nói như vậy, cương thi, là xuất phát từ bọn họ, nhưng bọn họ, theo một nghĩa nghiêm khắc mà nói, cũng không phải là cương thi.
Sau giây phút giác ngộ ngắn ngủi.
Thứ xuất hiện.
Là khiếp sợ!
Nắm đấm của Châu Trạch bỗng nhiên siết chặt, hô hấp cũng biến thành dồn dập.
Đối với người phụ nữ kia, bất luận là ông chủ Châu có dùng sự ác ý và kiêng kỵ lớn bao nhiêu để nghĩ về cô ta thì cũng không quá đáng, như vậy, cái kẻ tên là Ngô Sinh này xuất hiện ở nơi này, anh cũng xuất hiện ở nơi này, Doanh câu cũng đi theo anh xuất hiện ở nơi này.
Như vậy.
Người phụ nữ kia.
Cô ta đang ở nơi nào?
- Rống!
Ngô Sinh mở răng nanh ra, phát ra tiếng gầm nhẹ.
- Đừng làm ồn!
Châu Trạch hất tay một cái, anh đang suy nghĩ đến một khả năng, mà khả năng này lại khiến cho anh có chút lạnh của sống lưng.
- Grào!
Ngô Sinh lại lần nữa gầm thét, sát khí cương thi hoàn toàn bộc phát ra.
- Yên tĩnh!
- Grào!
Ngô Sinh chủ động xông về phía Châu Trạch, tốc độ rất nhanh, hơn nữa sau mỗi một lần gã ta đạp một chân xuống đất, trên mặt đất cũng sẽ lưu lại một dấu chân bằng bùn lầy.
Ông chủ Châu bị triệt để bị chọc cho phát cáu rồi.
Hào quang màu đen bắt đầu lưu chuyển bên trong đôi con ngươi, sát khí cương thi trên người hoàn toàn bùng nổ, hai chiếc răng nanh hiện ra.
- Ầm!
Ngô Sinh đang xông tới bị Châu Trạch tát một phát nằm rạp trên mặt đất.
Ngay sau đó.
Châu Trạch cúi đầu xuống trực tiếp cắn về phía vị trí cổ của Ngô Sinh!
- Phốc!
Sau khi cắn xé.
Châu Trạch ngẩng đầu lên.
Vị trí vết thương ở trên cổ Ngô Sinh bắt đầu không ngừng tràn ra sát khí, đôi mắt đỏ tươi của gã ta, vào lúc này cũng đã từ từ nhạt màu đi.
Sau khi sự điên cuồng trước đó chuyển thành lãnh đạm, biểu cảm của Ngô Sinh dần dần bắt đầu trở nên phong phú hơn.
Gã nhìn Châu Trạch.
Cho dù là sau khi đã biến đổi thành cương thi, gã vẫn bị Châu Tranh hạ gục trong một đòn, nhưng lúc này gã lại không có chút cảm giác kẻ thua cuộc nào, ngược lại trên mặt lại mang theo một loại nụ cười hài hước và giễu cợt.
Loại biểu cảm này, khiến cho Châu Trạch rất không thoải mái.
Đồng thời.
Cũng khiến cho Châu Trạch không khỏi nghĩ đến một khả năng.
Nói:
- Anh, có quen biết tôi sao?
...
- Cô, có quen biết tôi sao? ?
Oanh Oanh nhìn cô gái ở trước mặt, sửng sốt một phen, cô gái trước mắt khiến cho Oanh Oanh cảm thấy rất xa lạ, vòng tròn xã giao của cô ấy thực sự cực kì hạn hẹp, trong cuộc sống bình thường, tất cả trọng tâm đều là ông chủ nhà mình.
Dù là thỉnh thoảng vẫn chơi game, nhưng đều là cùng tiểu Hầu Tử trong tiệm sách cùng nhau hãm hại đồng đội, bất luận là trong thực tế hay là ở trên Internet, thật ra thì cô ấy cũng không có vòng xã giao của riêng mình.
Dù sao thì nữ cương thi cũng là nữ cương thi, cũng chỉ có vẻ mặt ôn nhu săn sóc ở trước mặt ông chủ nhà mình thôi, đối với những người ngoài khác, vẫn là dáng vẻ lạnh như băng như vậy, không xem bọn họ như huyết thực mà ăn đã là ân điển cực lớn rồi, còn muốn than vãn sao?
- Đúng vậy, chúng ta là bạn cũ đấy, cô không nhận ra tôi sao? - Cô gái chỉ mình mặt của hỏi.
Oanh Oanh khẽ cau mày, cô ấy đang suy nghĩ, nhưng vẫn không nhớ được...
Đột nhiên.
Ánh mắt của Oanh Oanh bị đôi mắt của cô gái kia thu hút.
Con ngươi này.
Ánh mắt này.
Thật quen thuộc.
Thật là quen thuộc.
Như thể thực sự rất quen rất quen…
Rốt cuộc là mình đã từng nhìn thấy ở đâu?
Rốt cuộc là mình đã từng nhìn thấy lúc nào?
Trong đầu.
Bắt đầu hiện ra một hình ảnh.
Trong hình ảnh.
Oanh Oanh đứng ở trong phòng ngủ, đối mặt với tủ quần áo, quay mặt về phía trước gương bên trên tủ quần áo, nhìn bản thân ở trong gương.
Sắc mặt cô ấy rất bình tĩnh, thế nhưng bản thân ở trong gương lại đang cười.
Đột nhiên.
Oanh Oanh như bị điện giật.
Ngược lại sát khí trên người bùng nổ.
Không có chút do dự nào mà trực tiếp xông về phía cô gái ở trước mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận