Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 795: Một người một thú! (2)

Mẹ nó chứ!
Lúc trước cô bé ngăm đen từng bị quấy nhiễu như vậy.
Mà trước mắt.
Ông chủ Châu thật sự trải nghiệm được cảm giác vớ vẩn này.
Nhưng mà.
Rất nhanh.
Ông chủ Châu dường như hiểu ra cái gì.
Trong lòng cực kỳ tức giận quát lên:
- Mày má nó chứ có thể giữ lại cho tao một chút không?
Không có trả lời.
Châu Trạch không ăn bất cứ thứ gì.
Nhưng mà, những dây mây trong cơ thể Châu Trạch, nhất là hạt giống chỗ gần trái tim kia, vào lúc này làm ra tác dụng đặc thù vả lại cực kỳ quan trọng.
Nó phụ thuộc vào thân thể Châu Trach, trong quá trình “Nuốt trôi” này càng không ngừng trưởng thành, rồi sau đó dây mây của nó bắt đầu kết hợp với thân thể của Châu Trạch, từ một mức độ nhất định nào đó, nó đang giúp Châu Trạch một lần nữa khôi phục lại một chút cơ năng của thân thể này.
Thật buồn cười.
Ông chủ Châu rõ ràng mới là chủ nhân chân chính của trận cướp đoạt này.
Nhưng hiện giờ chỉ có thể dựa vào “Bố thí” qua ngày.
Thôi.
Không giằng co.
Cũng không muốn.
Ông chủ Châu xua đuổi ra khỏi suy nghĩ.
Dù sao cũng là người mới vừa bị sét đánh.
Giống như mới vừa thả ra khoảng thời gian này.
Cả người tiến vào thời gian hiền giả “Vô dục vô cầu”.
Đã tới rồi thì cứ yên tâm đi.
Nhắm mắt lại.
Châu Trạch dùng khả năng chuyển động ở biên độ lớn nhất hiện giờ của mình.
Để cho một cánh tay của mình kê sau gáy.
Hai chân vắt chéo lên nhau chỗ mắt cá chân.
Lựa chọn một tư thế mình thích nhất cũng hầu như khiến cho mình dễ chịu nhất.
Bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Ngủ thì không ngủ được.
Nhưng mà.
Cảm giác thi độc bao vây này.
Đối với người thường mà nói
Giống như mùa đông lạnh chạy đến bãi biển nhiệt đới tắm nắng.
Mệt mỏi.
Mệt mỏi thật sự.
Nghỉ ngơi một chút đi.
Lười nhác từ trong lòng để lộ ra.
Là biểu lộ thực tình thuần túy nhất.
Là công phu thật sự đã khổ tâm tốn sức rèn luyện ra sau ngày đêm kiên trì không ngừng trên sofa gần cửa sổ trong hiệu sách!
... ...
- Đúng, là ba chỗ này, đều chôn thuốc nổ cho tôi, chờ tôi thông báo rồi cùng kích nổ!
Bé trai gật gật đầu, cầm thuốc nổ đi.
Oanh Oanh hơi bận tâm hỏi:
- Nhưng mà, nếu làm vậy, có thể tổn thương đến ông chủ không?
Luật sư An gật gật đầu:
- Đương nhiên có khả năng, cho dù tôi đã tính toán lượng thuốc nổ rồi, nhưng vẫn có khả năng rất lớn có thể nổ tung cả ông chủ lên trời, yên tâm, tôi sẽ đi xuống xem xét lại tình huống, thông báo kích nổ cụ thể, chờ tôi lên rồi ra.
Thật ra, đường sống lựa chọn ra thật nhỏ, hoặc cái gì không làm, hoặc làm một chút chuyện.
Tình huống nơi này.
Nếu không làm cái gì mà cứ ngồi đó mặc cho số phận, ngược lại là một kiểu tra tấn đối với mọi người ở đây.
Oanh Oanh vẫn cầm thuốc nổ đến vị trí, cô và bé trai đặt trên mặt đất, còn luật sư An và Hứa Thanh Lãng lại cầm xuống dưới hầm.
- Ôi má nó chứ, làm tôi giày vò chết thôi, xem ra miệng vết thương của tôi đây sẽ bị lây nhiễm.
Luật sư An hơi bất đắc dĩ nhìn chỗ cụt tay của mình.
Hứa Thanh Lãng cười cười, thật ra anh không hề dễ chịu, chuyến đi Vân Nam lần này, khúc khuỷu nhiều, quả nhiên vượt quá tưởng tượng.
- Chúng ta thử một lần trước, chui vào trong một chút, xem có thể nắm giữ chút tình huống không?
Hứa Thanh Lãng nói.
Luật sư An gật đầu đồng ý, anh cũng không dám tùy tiện nổ, lỡ như thật sự nổ ông chủ mình không còn, vậy chơi đùa thật lớn rồi.
Luật sư An ở phía trước, Hứa Thanh Lãng ở phía sau, hai người lại một lần nữa cẩn thận chui vào trong hầm.
Một chỗ khác trong hầm bị thứ màu xanh phủ kín, nhưng khi tới gần, luật sư An lại kinh ngạc phát hiện màu xanh trước mắt có phần giống như sóng nước dập dờn, tuy rằng vẫn còn duy trì trạng thái cố định, nhưng thật sự không khác gì thạch hoa quả, tầm nhìn vô cùng cao.
Luật sư An không dám thò bàn tay mình vào, mà chậm rãi điều chỉnh góc độ thân thể mình bắt đầu quan sát bên trong đó, lúc anh gần như nằm xuống nhìn lên trên, cả người ngây ngốc ở đó.
Ông chủ.
Còn chưa chết!
Ông chủ còn đang lơ lửng ở đó!
Nhưng một màn làm cho người ta khiếp sợ nhất lại không phải vậy, mà là luật sư An nhìn thấy một con vật lông mềm như nhung, cái đầu không lớn lắm, nhìn giống như con lười.
Lúc này.
Nó đang nằm trên ngực ông chủ.
Một người một thú.
Giống như cùng nhau ngủ thiếp đi.
Hơn nữa.
Lại tương đối.
Hài hòa!
Tồn tại như thần long thấy đầu không thấy đuôi kia, thoạt nhìn thật sự ngây thơ đáng yêu.
Mập mạp, mềm như nhung, kèm theo một hơi thở lười nhác khiến luật sư An cảm thấy giống như đã từng quen biết.
Lông nó màu xám, cũng không biết có phải do chất lỏng màu xanh không ngừng phản chiếu hay vì nguyên nhân khác, mơ hồ trong đó có thể thấy được một ít đường vân màu tím.
Nhìn giống như một con mèo, nhưng lại giống như hồ ly, lúc này con kia, bốn móng vuốt đều đặt trên người ông chủ nhà mình, cả người càng dựa vào chỗ ngực ông chủ.
Hai người này.
A không.
Một người, một thú này.
Đang ngủ?
Luật sư An cảm thấy hình ảnh trước mắt.
Đầy rẫy hiệu quả châm chọc nồng đậm.
Lúc này Hứa Thanh Lãng cũng nhích tới gần, theo tầm mắt của luật sư An nhìn sang, sau đó, anh cũng ngây ngẩn cả người.
Không trách bọn họ sửng sốt, bởi vì lúc trước bọn họ đã từng nghĩ tới vô số cục diện tốt và cục diện xấu, chỉ thật không ngờ sẽ xuất hiện một màn trước mắt!
Ông chủ chẳng những không bị tồn tai khủng bố thần bí kia sát hại.
Hai bên còn lại dựa vào nhau cùng ngủ một giấc?
- Sao tôi cảm thấy... ...
Hứa Thanh Lãng dừng lại một chút, thật khó khăn tiếp tục nói:
- Bọn họ ngủ được rất thơm?
Đây là một cảm giác vớ vẩn, nhưng là cảm nhận trực quan nhất.
- Có lẽ... khả năng... đại khái... tóm lại... tôi cũng không biết.
Luật sư An trừng mắt nhìn.
Một màn trước mắt thật sự đã vượt ra khỏi kinh nghiệm và phạm vi nhận thức của anh.
- Vậy, rốt cuộc có nổ hay không nổ đây?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Theo đạo lý mà nói, không nên nổ, dù sao tạm thời trước mắt đến xem, ông chủ không có nguy hiểm gì.
- Nhưng nhìn chúng ta bận rộn thành như vậy, đều đã một đám bị thương, anh ấy lại ở đó ôm niềm vui mới ngủ say, tôi thật sự rất ngứa tay rất muốn nổ!
Ông chủ như vậy, là đối tượng mà các công nhân viên nhất trí muốn nổ chết đi!
Hứa Thanh Lãng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận