Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 825: Sư phụ, đã trở lại (1)

- Tôi có tiền.
Châu Trạch đột nhiên cảm thấy thật tổn thương.
Giống như ngực bị đâm một đao.
Vì đề phòng tiếp tục bị đâm đao.
Châu Trạch không tiếp tục hỏi tới “Vì sao anh lại có tiền như vậy?”
Vì để cho đối phương có sân khấu để trang bức, bản thân cứ ngây ngốc ngồi ở dưới làm người xem vỗ tay.
- Anh muốn nghiên cứu, anh cứ nghiên cứu chứ sao.
- Được.
Lâm Quan gật gật đầu.
Anh không nói gì nhiều, là một người thật chất phác, nhưng cho dù là Châu Trạch cũng không thể phủ nhận được một điểm, đó là tuy vị này nhìn như hơi “Ngốc”, nhưng “Ngốc” đến không khiến người ta chán ghét.
Bằng không cũng sẽ không thể “Lọt vào mắt xanh” bà chủ quán lẩu kia.
Có đôi khi cuộc sống lục đục với nhau nhiều quá, ngược lại thích kiểu ngốc nghếch.
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ, rất nhanh, bé trai và Nguyệt Nha Trịnh Cường Lưu Sở Vũ trở lại, còn kèm hai người.
Thấy Châu Trạch ở trước mặt.
Ba người Trịnh Cường, Nguyệt Nha với Lưu Sở Vũ cùng tiến lên vài bước, quỳ một gối trước Châu Trạch:
- Tham kiến bộ đầu!
- Tham kiến bộ đầu!
Châu Trạch đứng lên, gật gật đầu, nói:
- Đứng lên đi.
Ba người đứng lên.
Ba người bọn họ là thuộc hạ Châu Trạch đã thu khi còn là quỷ sai, khi bản thân thành công tấn chức bộ đầu, quan hệ phụ thuộc giữa hai bên tương đương với được quan trên xác nhận.
- Lão An đâu?
- Còn có một mục tiêu, luật sư An và Oanh Oanh đi bắt.
- A, tốt.
Luật sư An và Oanh Oanh trở về lúc hơn chín giờ tối, lại bắt về một người, thông qua người bên trong đối đáp với nhau, chắc không có cá lọt lưới.
Ban đầu những người này cảm thấy thật sợ hãi, cho rằng bọn họ bị bắt về sẽ bị “Hủy diệt nhân đạo”, vô cùng sợ hãi.
Nhưng sau đó bọn họ đều được bố trí phòng, tất cả như cũ.
Ở đây trừ bỏ Lâm Quan lấy “Phương thức nhân tài đặc thù” tiến cử tới ra, cho nên ở bên ngoài có nhà ở, bình thường tới đây làm việc, bởi vì phòng thí nghiệm còn chưa tiến vào trạng thái vận hành bình thường, cho nên anh ta làm tạp vụ quét dọn, sau đó trở về chăm sóc mẹ mình.
Mà những người khác thật ra cơ bản đều là “Người cô đơn”, hoặc không có người thân, hoặc đã sớm phân chia sạch sẽ với người thân.
Bình thường mọi người đều sinh hoạt trong viện điều dưỡng này, đi ra khỏi bóng ma bệnh nan y, nhưng lại đi vào con đường “Kéo dài hơi tàn” khác.
Cho nên nói, bọn họ cũng không có chỗ nào khác để đi.
Luật sư An và Oanh Oanh còn mang về không ít đồ ăn, còn có nguyên liệu lẩu, buổi tối chuẩn bị liên hoan.
Không có liên hoan nào thích hợp hơn “Lẩu”.
Nguyệt Nha và Hứa Thanh Lãng phụ trách chuẩn bị cơm, luật sư An lại đi tới bên người Châu Trạch, mặt cười xấu xa nói:
- Ông chủ, lần này phất rồi.
- Cái gì?
- Con nhện kia, người thường thật sự khinh thường nhìn lại, nhưng mà người thường cũng không phát hiện ra anh ta, lần này tôi bắt về tám người, trong nhà họ Lâm kia có tiền đi?
- Tôi nói cho anh nghe, anh ta là người có tài sản thấp nhất trong này, cũng chính là việc làm ăn lúc trước cha anh ta đã làm, để lại tài sản phong phú, nhưng trong tám người này, bọn họ đều là nhà giàu quyền quý.
- Nhưng mà đều đã sớm thoát ly quan hệ với trong nhà, thậm chí đều làm “Chết giả” để che giấu.
- Bởi vì đều sợ mình đã bị bệnh nan y rồi còn có thể tiếp tục sống sót, bị phát hiện ra rất có thể sẽ bị đưa đi cắt lát nghiên cứu.
- A, sau đó thì sao?
- Sau đó? Sao ông chủ lại không cao hứng chứ? Đám này đều rất có tiền, hơn nữa thân phận lại không tiện công bố ra ngoài.
- Chúng ta vốn còn định đặc biệt bố trí hai người lưu lại trông coi bọn họ, hiện giờ hoàn toàn không cần.
- Cứ cải tạo ở đây một chút.
- Xây một trang viên lớn ở dưới Thanh Thành.
- Về sau mùa hè còn có thể chạy đến đây nghỉ hè.
- Dù sao bọn họ không dám đi ra, lại đều có tiền.
- Thuế bất động sản gì đó, thuế bảo vệ gì đó vân vân.
- Chúng ta không cần xài một xu.
- Còn có một người càng sòng phẳng, sau khi bắt được còn trực tiếp cho chúng ta hai rương vàng thỏi, nói là phí bảo vệ nửa năm.
Ngoài ý muốn của luật sư An chính là dường như Châu Trạch không có hứng thú lớn với chuyện này.
Anh vốn tưởng rằng sau khi nói chuyện này ra, ông chủ nhà mình có thể “Vui vẻ” lên, dù sao ông chủ nhà mình luôn luôn... ...
- Anh xem rồi an bài đi, có thể đề phòng được người bình thường là được rồi, về phần cái khác, thật sự có lòng, cho dù lưu lại người trông coi cũng không có ý nghĩa gì.
Không có đạo lý ngàn ngày đề phòng cướp.
Quan trọng nhất là.
Nửa gương mặt kia cũng không phải nhân vật dễ đối phó, bằng không Châu Trạch cũng sẽ không thể tạm thời đặt ở đó không ăn.
- Ừm, tôi đã rõ.
- Đi, đi ăn lẩu đi.
Châu Trạch nằm cả ngày, bụng quả thật đói rồi, cũng không phải nói ý chí tinh thần Châu Trạch sa sút, anh chỉ thuần túy muốn trộm lười, nằm một lúc.
Cũng không suy nghĩ gì khác, càng không suy nghĩ bao nhiêu thứ, chính là kéo dài thời gian làm việc, đơn thuần coi như tiêu khiển thả lỏng.
Lẩu là cửu cung cách, hơn nữa còn là cỡ lớn, người ngồi vây quanh rất nhiều, dù sao lại có dịch hoa bỉ ngạn vào miệng, nhiệt tình dùng cơm của mọi người đều tăng vọt rất nhiều.
Châu Trạch ngồi chủ vị, Oanh Oanh ngồi bên cạnh đang giúp Châu Trạch nhúng đồ ăn, luật sư An, Hứa Thanh Lãng, cô bé ngăm đen cùng với ba quỷ sai chia ra ngồi phía dưới.
Bé trai ngồi ở xa xa, cậu không thích ăn gì cả, ngồi trên bàn học phía sau, làm bài tập.
Châu Trạch tấn chức bộ đầu ở Vân Nam, cho nên lần này coi như mọi người tụ họp, rất có dáng vẻ như bán hàng đa cấp tổ chức người đứng đầu tụ tập offline mở đại hội.
Thật ra cũng không khác biệt lắm, lão đại đã cầm thân phận bộ đầu, dù sao mọi người cũng phải cùng nhau nhớ lại một chút quá khứ.
Đồng thời triển vọng một chút tương lai tốt đẹp.
Cuối cùng nhắc lại một chút muốn tập thể tiếp tục đoàn kết lấy Châu cá mặn làm trung tâm tiếp tục cố gắng.
- Ủa, bao tử bò đâu?
Oanh Oanh hơi kỳ quái cầm đũa tìm kiếm trong ô vuông của mình, cô nhớ được mình mới thả vào một miếng, trong lòng còn đang tính toán thời gian thật lâu đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận