Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 840: Xương trắng thịt tươi! (2)

- Ngài sẽ không có khúc mắc trong lòng đó chứ, giống như kỹ thuật nhân bản cơ thể người, nó có một giá trị thật vĩ đại, chính là tiện tiến hành lấy vật liệu cấy ghép bộ phận.
- Thật ra, tôi sợ ngài lo lắng rằng anh ấy sẽ nhân cơ hội này tiến hành cướp xác ngài.
- Cô cảm thấy, tôi cần lo lắng sao?
Đây không phải hỏi vặn lại, đây đang hỏi thật.
Cô bé ngăm đen lắc đầu, nhìn Châu Trạch:
- Sao tôi biết được? Tôi cũng không phải con giun đũa trong bụng anh ấy, ha ha
- Đến đây đi, phải chuẩn bị cái gì?
- Ngài cũng thật rõ ràng.
Cô bé ngăm đen tán thưởng.
Châu Trạch không hề giải thích, đây không phải rõ ràng cái gì, mà gần đây bản thân đã thật sự trải qua rất nhiều chuyện đoạt xác này, chuyện Lý Tú Thành đều không thành công, anh không tin Tử Thị có thể làm được.
Nếu Tử Thị thật sự đột nhiên có tâm tư khác.
Thái sơn sâu trong linh hồn anh.
Đủ để nghiền ép tới dập nát cậu ta.
Dĩ nhiên, không thể nói nhiều mấy chuyện này, càng không cần đi cò kè mặc cả, tình người lòng người này sợ nhất chính là thử.
- Cần đào cái hố trước.
Cô bé ngăm đen đẩy xe lăn, đi tới trước mặt Tử Thị, giơ tay vỗ vỗ đầu Tử Thị, nói:
- Đào một cái hố
“Ầm!”
Mặt đất phía trước sụp xuống, xuất hiện một cái hố.
- Nếu ngài cảm thấy bộ quần áo này của ngài thật đắt tiền, có thể cởi hết quần áo rồi ngồi vào trong hố, sau đó lại mời vài người ở bên ngoài nhìn xem.
- Lỡ như.
- Tôi nói là lỡ như.
- Lỡ như anh ấy thật sự muốn phản phệ ngài.
- Nói thật.
- Tôi thật sự không biết mình rốt cuộc có đi ngăn cản hay không.
- Ngài cũng rõ ràng.
- Phụ nữ vì cái gọi là tình yêu.
- Thường sẽ trở nên mù quáng, đây là lời bà già nói cho tôi, tôi luôn ghi nhớ trong lòng.
Châu Trạch lắc lắc đầu, không đi thông báo người khác hộ pháp bên cạnh.
Đi thẳng vào trong hố.
Khoanh chân ngồi xuống.
Rồi sau đó mở miệng nói:
- Bắt đầu đi.
Cô bé ngăm đen vỗ vỗ tay, xoay người, hơi khó khăn cầm lấy một nắm đất dưới xe lăn của mình, ném về phía Châu Trạch, giống như đang tiến hành nghi thức hiến tế xa xưa nào đó.
Giống như trước khi nông dân cày bừa vụ xuân cũng sẽ phải bày tế đàn trong thôn cầu nguyện mưa thuận gió hòa.
- Đi, cha anh gọi anh.
Cô bé ngăm đen nói với Tử Thị.
Tử Thị vẫn không mở mắt ra, trạng thái này của anh, thật ra mở hay không mở mắt đều không có chuyện gì.
Dây mây dưới đất này, thậm chí là thực vật nơi này đều là ánh mắt anh, cũng là lỗ tai anh, khi một vài công năng không được sử dụng, không nói tới dần dần bị thoái hóa, thật ra tương đương với bị mình chậm rãi lãng quên.
Tương truyền vào thời kỳ nguyên thủy, tốc độ chạy có thể nhanh đến bằng báo đốm;
Nhưng nhìn hiện giờ...
Cũng bởi vậy, trợn mắt, động tác này dần dần đã biến thành một kiểu lễ nghi xã giao biểu đạt tôn trọng của Tử Thị.
Ví dụ như ngày đầu tiên sau khi Châu Trạch trở về đã đi tới nơi này.
Anh mở mắt ra, còn gật gật đầu với Châu Trạch, xem như tỏ vẻ tôn kính.
Tử Thị bắt đầu dần dần trầm xuống, dần dần chìm vào dưới nền đất, bùn đen bốn phía bao trùm lên, rồi sau đó lại chậm rãi đắp vào.
Châu Trạch tiếp tục khoanh chân ngồi ở đó, không có bất cứ động tác gì.
Cô bé ngăm đen ở bên cạnh đỡ mặt xem, bên ngoài, tuyết lại bắt đầu rơi, nhưng nơi này lại ấm áp như mùa xuân.
Từng sợi dây mây chui ra từ dưới đất bên cạnh Châu Trạch, đầu tiên chúng nó cẩn thận leo lên trên người Châu Trạch, vả lại phần lớn đều tập trung lên trên cánh tay còn sót lại của Châu Trạch.
Chúng nó bắt đầu vờn quanh.
Thật ấm áp.
Trong hố.
Bắt đầu có chất lỏng tản ra hơi thở tươi mới, tràn ngập ra, dần dần tích cóp thành một vũng nước nhỏ, chất lỏng có màu xanh, Châu Trạch không biết đây là cái gì, có lẽ là dịch dinh dưỡng?
Hoặc những dây mây này là... vật phân bố của bản thân Tử Thị?
Dinh dính, lại không khó ngửi, nếu như lúc này nhắm mắt lại, hoàn toàn có thể căn cứ vào hương vị ảo tưởng ra bản thân đang rong chơi trong biển hoa.
“Shhh... ...”
Trên cánh tay truyền đến từng trận đau đớn.
Giống như có từng con muỗi đâm lên trên da mình.
Sau đó bắt đầu dần dần lan tràn và khuếch trương.
Lần trước trong hang động khi gặp được hoa hồ điêu, Châu Trạch từng trải qua tình huống tương tự, lần đó thật bá đạo, nhưng lần này lại rất mềm mại.
Giống như đứa con nuôi này của mình sợ mình lão già này bị đau khổ.
Ngứa.
Rất ngứa.
Trên xương tay truyền đến cảm giác từng trận tê ngứa.
Giống như đến từ chỗ sâu trong xương.
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu như đến từ đáy lòng!
Khóe miệng Châu Trạch bắt đầu run rẩy lên theo bản năng.
Làn da trên người cũng run run.
Anh đang nhịn.
Cho dù bên cạnh không có những người khác “Quan sát”.
Nhưng nếu như bản thân thoải mái đến kêu ra tiếng.
Chính anh cũng sẽ cảm thấy cực kỳ hổ thẹn!
Từng tầng chất keo bắt đầu bao trùm lên phần xương tay đã bị ăn mòn của Châu Trạch, tiếp theo còn có mảnh cây màu xanh, chúng nó giống như mạch máu, một lần nữa bao trùm lên trên.
Rồi sau đó.
Chất lỏng như nước ao dưới người bị hút lên.
Những mảnh cây màu xanh này bắt đầu nhúc nhích.
Máu thịt.
Mạch máu.
Làn da.
Thế mà lại lấy phương thức quỷ dị như vậy bắt đầu trùng sinh.
Hoặc gọi là “Chữa trị” càng thích hợp hơn.
Cô bé ngăm đen vẫn luôn nhìn chăm chú vào biến hóa và tiến triển nơi này, trước mắt không phát sinh bất cứ ngoài ý muốn nào.
Trên thực tế, không có mấy ai có thể dùng phương pháp này, một bởi vì tính đặc thù của Tử Thị, nó đảm nhận môi giới thỏa đáng, thứ hai là đừng nhìn thân thể này của Châu Trạch bị tàn phá, nhưng chất lượng thật sự tốt, cho nên có thể chịu đựng được.
Đổi lại là người khác, không thể nào xuất hiện kỳ quan xương trắng thịt tươi này.
Xương tay vốn trắng sáng dần dần bị máu thịt bao trùm lên.
Châu Trạch nhẹ nhàng nắm tay lại.
Không quá mức cấn nữa.
Anh có thể cảm nhận được nhiệt độ của máu thịt.
Chính là tay này vẫn hơi yếu ớt.
Cũng chính là hơi non mềm.
Giống như da thịt trẻ sơ sinh, vô cùng mịn màng, không hề thô ráp.
Đáy lòng đột nhiên hơi mất mát.
Bao tay sắt luyện kết hợp với xương tay như trong tưởng tượng của mình, hoặc tình cảnh buổi tối có người ngọc nào đó dạy mình thổi tiêu xuyên qua xương tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận