Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 374: Xe âm! (1)

CMN.
Cổ sắp gãy rồi...
Luật sư An chỉ cảm thấy bản thân ủy khuất cực kỳ.
Bản thân mình có ý tốt giúp người ta đánh ngã hai ác quỷ.
Người ta không cảm ơn mình cũng thôi.
Cũng không lo mau chóng tống hai ác quỷ kia xuống địa ngục, lấy tích điểm cũng thôi.
Nhưng anh bóp cổ tôi làm cái chim à?
Đúng là vợ anh rất xinh đẹp thật.
Nhưng bệnh đa nghi của anh cũng quá khoa trương đi.
Vợ anh là thịt Đường Tăng hay gì?
Có nhiều lực hấp dẫn như vậy sao?
- C-K-Í-T..T...T... ...
Luật sư An xoay cổ tay, anh ta không dám tiếp tục để Châu Trạch bóp cổ mình. Vạn nhất đối phương hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, trực tiếp vặn gãy cổ mình, mình còn chơi cái rắm gì nữa.
Từ tâm.
Cũng không phải từ tâm kiểu này.
Châu Trạch chỉ cảm thấy hai tay mình bị đối phương chế trụ, ngay sau đó, một luồng lực lượng to lớn truyền đến, trong nháy mắt, minh mất trọng tâm, bị đối phương giơ lên.
Đây là một loại phương thức ứng đối trực tiếp rất xưa cũ, nhưng lại hiện ra lực đạo và kỹ xảo lô hỏa thuần thanh.
Ngay sau đó, tay kia của Châu Trạch trực tiếp vồ xuống, móng tay màu đen tản ra quang trạch khác thường.
Duyên phận?
Này thì duyên phận!
Luật sư An nhướng mày, lập tức giơ tay trái của mình lên.
- Leng keng!
Như âm hưởng do đao kiếm va chạm tạo ra, rất chói tai, vào lúc này, âm hưởng lan tỏa trong hộp đêm phát ra trường âm khiến mọi người nhức màng nhĩ.
Châu Trạch chỉ cảm thấy năm đầu ngón tay của mình đau nhức một trận, cả người lui về sau vài bước theo bản năng.
Luật sư An lại kinh ngạc vô cùng mà nhìn năm vết máu ở vị trí lòng bàn tay mình.
Hơi khó tin.
Rốt cuộc tay của mình cứng cỏi tới cỡ nào, anh ta rất rõ ràng. Nhưng ngay cả như vậy, anh ta vẫn bị đối phương cào ra mấy lỗ như cũ.
Đúng lúc này, hai cô bé mới bị luật sư An đánh ngã nhân cơ hội đứng dậy, chuẩn bị chạy trốn. Tiểu loli đưa tay, bắt được một người trong đó.
Châu Trạch lại bắt được cái người chuẩn bị xông qua bên cạnh mình.
Thừa dịp này, luật sư An không do dự nữa, xông về cửa sau. Ngay cả một câu ngoan thoại anh ta cũng lười buông, chạy trốn cứ phải gọi là sảng khoái dứt khoát.
Ông chủ Châu đè cô gái kia dưới người, ngược lại, cũng không tiếp tục đuổi theo.
Hai người mỗi người cầm một cô gái đi ra khỏi hộp đêm. Châu Trạch còn cố ý để ý người trẻ tuổi bị bản thân mình quật ngã lúc trước, lại phát hiện, anh ta đã không ở vị trí vốn có nữa.
Một đường đề phòng.
Nhưng mãi cho đến khi rời khỏi hộp đêm rồi.
Tên quỷ sai Thường Châu còn cá muối cao độ hơn Châu Trạch cũng không lộ diện tiếp nữa.
Điều này khiến Châu Trạch có chút thả lỏng, ngoài ra anh cũng cảm thấy hơi nghi hoặc một chút.
Vì sao anh cảm giác quỷ bên Thông Thành đều đầu sắt.
Từng bước từng bước muốn đánh sống mái với mình.
Mà quỷ nơi Thường Châu này.
Kẻ sau lại từ tâm hơn kẻ trước?
... ...
- Sao không để tôi đuổi theo Anh ta!
Người trẻ tuổi đứng trên tầng hai, vừa xoa nắn lấy vết máu ứ đọng trên bả vai mình vừa có chút bất mãn hỏi.
Người phụ nữ liếc mắt nhìn anh ta, tức giận nói: "Anh mù sao? Không thấy cái tên An Bất Khởi kia cũng không dám chính diện chống lại anh ta, bị bóp cổ cũng không dám kịch liệt phản kháng, anh còn muốn tiếp tục đâm đầu lên?
Người trẻ tuổi có chút không cam lòng gật đầu, một màn kia, anh ta nhìn thấy.
Đừng nhìn tên An Bất Khởi kia bình thường ăn mặc kiểu luật sư, một bộ dạng muốn tiền tới chết đi được, nhưng năm đó, tên kia cũng một tên hung ác. Tuy anh ta đã bị âm ty tước đoạt văn tự xuất thân, nhưng còn không đến mức luân lạc tới tình cảnh bị người tùy ý khinh thị.
- Vậy, có cần thông báo chuyện của người này cho phía dưới không? - Người trẻ tuổi hỏi.
Trong bộ phim chiến tranh bình thường, tin tức cần được thông báo cho "thủ trưởng", mà căn bản, bọn họ toàn dùng cách gọi "phía trên" thay thế. Nhưng ở chỗ này, nói là "phía dưới" cũng thật không có gì đáng trách.
Dù sao các thủ trưởng cũng đều ở dưới đất, cũng có thể coi là người làm việc dưới đất.
- Tạm thời không cần. Trước tiên báo cáo lại thái độ của tên An Bất Khởi kia xuống phía dưới, tận lực lập lờ nước đôi một chút. Nói cho phía dưới, chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng tranh thủ.
- Còn cần che lấp giúp anh ta làm gì? Rõ ràng anh ta không nhìn trúng chúng ta, chuyện này nên để phía dưới biết, để bọn họ nghĩ biện pháp tìm quan hệ sai người đến thu thập anh ta một chút, nếu không... ...
- Ngu ngốc, nhiệm vụ phía dưới giao cho chúng ta chính là lôi kéo anh ta thành người của chúng ta. Anh muốn nói cho phía dưới rằng chúng ta vô năng, ngoại trừ ngồi ăn rồi chờ chết thì chuyện gì cũng không làm được sao?
- Tốt, tôi biết rồi.
- Mặt khác, lại điều tra thêm, hai quỷ sai này từ địa giới nào tới đây, sau đó lại nghĩ biện pháp tìm hiểu xem tên chiến sĩ thi đua Lưu Sở Vũ kia có quan hệ gì với bọn họ.
- Tôi hiểu được, tôi đi làm đây.
... ... ...
- Nhìn cái gì đấy?
Tiểu loli hỏi Châu Trạch, ngay sau đó, cô ấy như nghĩ tới điều gì, nói:
- Sợ bọn họ đuổi theo?
Châu Trạch không đáp lại.
- Chính bọn họ lười làm việc, chúng ta tới quét tước vệ sinh giúp bọn họ, bọn họ có lý do gì mà đuổi tới?
Tuy nói cô ấy thân loli, nhưng cũng có thể tính là quỷ sai có thâm niên, kinh nghiệm phong phú. Cho nên khi tiểu loli nói những lời này, trong giọng nói còn mang theo một loại "mùi vị giang hồ" nồng đậm.
Giống như Đông Tinh cầm dao bầu gào thét Hồng Hưng chúng ta sợ cái trứng gì.
Không phục thì đi chém bọn họ!
Hai người phụ nữ bị một người bị đẩy nhào lên phía trước, còn đang không ngừng giãy giụa. Hiển nhiên, các cô rõ ràng kết cục sau khi bản thân bị bắt trở về là gì.
Trở lại địa ngục.
Tương đương với.
Sống không bằng chết!
- Có thể khiến hai cô ấy an tĩnh lại một chút không? - Châu Trạch hỏi.
Nếu cứ tiếp tục cầm hai cô ấy đi ngoài đường như vậy, gặp phải dân chúng nhiệt tình, đoán chừng sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát có kẻ buôn người.
- Chuyện này đơn giản thôi.
Nói xong.
Tiểu loli cắn nát ngón trỏ phải của mình, sau đó bắn về phía hai cô gái. Trên mi tâm mỗi người đều xuất hiện một giọt huyết ấn. Lúc này, hai người lập tức yên tĩnh trở lại, như con rối gỗ. Châu Trạch nhẹ nhàng đẩy hai cô một cái, hai cô lập tức tự động chết lặng đi về phía trước.
Châu Trạch nhìn tiểu loli.
Tiểu loli gãi gãi đầu: - Pháp môn này anh cũng có thể học, xem là một kỹ xảo nhỏ, dùng để đối phó chế phục đám quỷ này có hiệu quả tương đối có hiệu quả.
- Nhưng anh dùng nó lại không có hiệu quả tốt lắm, máu của anh dính khí tức cương thi, sợ rằng sẽ trực tiếp đè chết mấy cô ấy.
- Đúng rồi.
- Chúng ta đưa bọn họ xuống địa ngục ngay nơi này luôn sao?
- Đưa bọn họ tới chỗ Lưu Sở Vũ trước đã, như vậy anh ta cũng có thể được chia một ít tích điểm.
Tiểu loli nhún nhún vai, không phản đối. Người làm ông chủ thường thích lấy chút lợi ích nhỏ này ra để khiến nhân viên cảm động. Vào lúc này, người làm thuộc hạ như cô ấy không nịnh nọt ông chủ nhà mình thật biết chăm sóc thuộc hạ đã hơi thiếu nhãn lực, đương nhiên cô ấy sẽ không tự tìm đường chết đến mức lên tiếng trào phúng vào lúc này.
Đi ra khỏi cửa chính của hộp đêm.
Bên ngoài, trên đỉnh đầu mây đen rậm rạp, đen thùi lùi một mảnh, gió cũng trở nên lớn hơn.
Nếu lúc này lão đạo có ở bên cạnh.
Nhất định lão sẽ lập tức tới gần Châu Trạch hô một tiếng:
Hộ giá.
Nơi này có yêu khí!
- Vì sao trời lại đen như thế? Hình như không thấy có điểm gì dị thường thì phải. - Tiểu loli có chút khó hiểu nói. Nếu có ác quỷ âm hồn quấy phá, ngược lại có thể thay đổi tình trạng khí trời trong phạm vi nhỏ, nhưng chắc chắn là không thể thiếu oán khí tràn ngập.
Dùng phương thức khoa học để trình bày, nó tương đương với quỷ hồn tản ra oán niệm tạo thành một từ trường độc lập, ảnh hưởng đến khí hậu phụ cận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận