Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 811: Nghiền áp (1)

Ba bóng đen kia dừng lại tại chỗ, lộ ra là ba người đàn ông mặc lễ phục màu đen, khuôn mặt thật gầy yếu, khóe miệng mang theo răng nanh.
Đây là hình dạng ma cà rồng tiêu chuẩn, lại không phải là gương mặt phương Tây, ba người này đều có gương mặt người phương Đông.
Người con có hiếu kia, vào lúc này bên khóe miệng cũng lộ ra hai răng nanh, ánh mắt dữ tợn, nhưng khi ánh mắt anh ta rơi lên trên người a Hồng ở trên đất lại lộ ra vẻ không đành lòng.
Châu Trạch xoay người, ngồi chồm hổm xuống bên người a Hồng, kéo quần áo của cô xuống, cầm máu băng bó cho cô.
Toàn bộ quá trình có vẻ thật yên tĩnh, cũng rất hiền hòa.
A Hồng cắn chặt môi, tuy rằng chỗ miệng vết thương thật nguy hiểm, nhưng dù sao không chân chính tổn thương đến bộ phận quan trọng.
Cô nhìn Châu Trạch.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng.
Mới vừa rồi Châu Trạch thấy chết mà không cứu cô.
Giờ khắc này.
Làm một quỷ sai chưa bị trào lưu ô nhiễm.
Ấn tượng trong lòng về Châu Trạch bộ đầu này thật sự càng không ngừng bị bôi đen lại bôi đen rồi bôi đen.
Ông chủ Châu trái lại không cảm thấy cái gì, sau khi băng bó đơn giản giúp a Hồng xong, anh ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn ba tên mặc lễ phục đêm trước mặt.
Hôm nay là lễ Noel.
Không phải là Haloween.
Nhưng Châu Trạch vẫn nghĩ không thông, ở trong nước, sao lại có thể xuất hiện thứ này.
- Mấy người là, ma cà rồng?
Châu Trạch hơi nghiêng đầu, hỏi.
- Ở nhà tôi có lắp camera, khi mấy người tiến vào tôi đã phát hiện ra rồi.
Nam chủ nhân mở miệng nói.
A, camera.
Ông chủ Châu gật gật đầu, quên mất cái này.
Anh vốn còn tưởng rằng đến một ôm cây đợi thỏ, kết quả không nghĩ tới bị người khác tới bắt ba ba trong rọ.
Mất mặt, thật mất mặt.
- A Hồng, em có thể lưu lại, tôi khiến cho em có thể trở thành giống như tôi, tôi thích em, em cũng biết, tôi sẽ giúp em cầu tình với đại nhân, đại nhân nhất định sẽ đồng ý nhận lấy em, đến lúc đó, chúng ta có thể luôn luôn ở cùng nhau.
Châu Trạch nhìn nam chủ nhân này.
Anh đang phân tích xem tên này ngu thật hay giả ngu.
Chuyện ngày hôm nay, người ngày hôm nay khiến ông chủ thật sự có cảm giác người lọc lõi tiến vào chuyện xưa tình yêu trong lành.
Người lọc lõi nhất định là bản thân ông chủ Châu sao.
- Mấy người là ai, tại sao lại đến nơi này, nói ra, tôi có thể tha cho mấy người không chết!
Một trong ba người đàn ông mặc lễ phục đêm tiến lên trước vài bước, quan sát Châu Trạch.
- A Hồng, em bị anh ta ép buộc sao, a Hồng, em nói mau đi!
Lời này.
Không chỉ Châu Trạch.
Kể cả ba đồng bọn mặc lễ phục đêm kia đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc nhìn nam chủ nhân.
Ép buộc?
Nhìn lúc trước cô ta ra tay với anh rồi lại nhìn mới vừa rồi cô ta đấu với chúng tôi.
Chỉ biết cô gái này không phải người bình thường!
Châu Trạch giơ tay lên.
Mở miệng nói:
- Chờ đã, có phải chúng ta có hiểu lầm gì đó không?
- Hiểu lầm, không có hiểu lầm, đã đến giờ phút này, lại định giấu giếm cái gì đã không thể, anh cũng đừng mong giả vờ ngây ngốc!
Người đàn ông mặc lễ phục đêm kia quát lớn.
Châu Trạch lắc đầu, chậm rãi đứng lên.
Giọng điệu từ mờ mịt ngược lại chậm rãi hóa thành nghiêm khắc:
- Hiểu lầm mà tôi nói.
- Rốt cuộc là cái gì.
- Khiến cho các người tự tin nói ra lời như vậy ở trước mặt tôi!
- A!
Trong lòng ông chủ Châu hơi bất đắc dĩ, bởi vì khi ba cosplayer này xuất hiện, đã có ý nghĩa điều tra của mình bị “Chệch hướng rồi.
Châu Trạch tới để tìm cương thi.
Không phải tới để bắt ma cà rồng.
Hơn nữa.
Châu Trạch cũng không tin tưởng.
Vị “Vốn đến từ” thân phận chó giữ nhà của Doanh Câu.
Sẽ thật sự tự hạ thân phận đi nhấc lên quan hệ gì với ma cà rồng.
Bởi vì cảm giác này giống như giáo hoàng đột nhiên tâm huyết dâng trào, chạy lên Tung Sơn Thiếu Lâm tự làm một chú tiểu.
Nhưng mà giọng điệu và lời nói của mấy tên này khiến ông chủ Châu tức cười.
Thật sự cho rằng mình dài ra một đôi răng nanh thì có thể vô pháp vô thiên?
Vậy cho mấy người nhìn xem.
Rốt cuộc là răng miệng của ai càng sắc nhọn hơn!
Thiếu hụt một bàn tay, làn da cũng rất đen, cũng may những thứ này đều là mây bay thuộc về bề ngoài, khi Châu Trạch phóng thích ra trạng thái cương thi của bản thân, khí tràng và khí chất này vẫn thật rung động.
Ông chủ Châu thậm chí còn cố ý cúi đầu liếc nhìn a Hồng nằm trên đất.
Thấy cô đang mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn bản thân.
Trong lòng ông chủ Châu thoải mái không ít.
Rồi sau đó.
Châu Trạch đi về phía ba cosplayer kia.
Người ở đây, khả năng trừ bỏ tên nam chủ nhân kia đều không phải là kẻ ngốc, khi hơi thở của Châu Trạch lộ ra ngoài, ba cosplayer ma cà rồng kia lập tức bắt đầu lui về sau.
Ma cà rồng quan sát Châu Trạch lúc trước càng cánh tay run run chỉ vào Châu Trạch, hỏi:
- Cái nồi gì đây, cái nồi gì đây!
Sợ tới mức kể cả phương ngôn Tứ Xuyên đều đã phun ra.
Châu Trạch chưa trả lời, đến gần người, đến gần một ma cà rồng.
Ma cà rồng này chìa móng vuốt ra, cào mặt Châu Trạch.
Tốc độ của anh ta thật sự rất nhanh.
Nếu như so sánh, có phần giống với trình độ của vận động viên thể thao chuyên nghiệp cấp quốc gia.
Trên thực tế, đừng nhìn những vận động viên thể thao này có dáng người tuyệt đẹp như tinh linh trong lúc thi đấu, thân thể của bọn họ đã được mài giũa đến vô cùng xuất sắc, các phương diện như phản ứng lực sức bật đều vượt qua người thường rất nhiều, nếu như lại truyền thụ một vài kỹ thuật đánh nhau, cao thủ võ lâm cổ đại đại khái là như vậy.
Nhưng vượt qua người thường rất nhiều, vẫn không thể thoát khỏi khái niệm “Người”, lấy trình độ này, ba đánh một, đối phó với a Hồng quỷ sai non nớt này lại không thành vấn đề.
Nhưng đối mặt với ông chủ Châu cương thi già đầu này.
Thật sự có phần không đủ nhìn.
Châu Trạch nghiêng đầu sang bên, đối phương trảo một cái vào khoảng không, rồi sau đó Châu Trạch lại dán bả vai và má phải của mình lên, khóa lại một bàn tay của đối phương.
Đối phương định tránh thoát, nhưng không thể thành công.
Châu Trạch nở nụ cười.
Nói thật ra.
Trước kia đối mặt với đối thủ hoặc tự có tuyệt kỹ của bản thân hoặc bản thân phải dốc hết toàn lực.
Thật sự cực kỳ hiếm đụng tới khoái cảm “Điên cuồng bẹp bạn nhỏ” này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận