Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1539: Sẽ hối hận (2)

Trịnh Cường thống khổ đến phát điên.
Anh ta hiểu rõ.
Bộ nhục thân này không giữ được rồi.
Ngay sau đó.
Linh hồn trực tiếp thoát ra.
Nơi này cách Thông Thành không xa, thậm chí còn có thể nói là rất gần rất gần, anh ta vẫn còn cơ hội, chỉ cần có thể quay trở về tiệm sách, anh ta vẫn có cơ hội, một bộ nhục thân mà thôi, không tính là cái gì!
Nhưng mà.
Vào lúc này, đầm lầy ở bên dưới đã bắt đầu nhanh chóng bốc hơi, hóa thành một lượng lớn khí đen, trực tiếp khóa chặt linh hồn của Trịnh Cường - người đang có ý đồ bỏ chạy khỏi nơi này.
Dao găm lại lần nữa vạch ra một đường cong hoàn mỹ.
Chém xuống.
Linh hồn của Trịnh Cường vừa mới trốn ra được kia, trong nháy mắt này bị cắt thành hai nửa, trực tiếp tan rã ở bên trong làn sương mù màu đen.
Làn sương mù màu đen vẫn còn tiếp tục trôi đi, cũng không thực sự tản đi, lại bắt đầu dần dần tiến đến gần chiếc xe con kia.
- Két!
Chiếc xe con vừa mới dừng lại kia bỗng nhiên lần nữa khởi động.
Nguyệt Nha – đang chịu đựng sự đau đớn cực lớn – trực tiếp khởi động xe.
Nhưng mà.
Chiếc xe đã chạy ra ngoài rồi.
Nhưng bóng đen kia, vẫn còn đang ngưng tụ ở bốn phía xung quanh xe, căn bản là không phân tán đi chút nào.
Cho đến khi.
Con dao găm kia lại lần nữa xuất hiện.
Xẹt qua cổ họng của Nguyệt Nha.
- Ầm!
Chiếc xe mất khống chế tông vào hàng rào sau đó thân xe nghiêng qua một phía, ngã nghiêng ở trung tâm con đường.
Một người phụ nữ máu me khắp người giãy dụa bò ra ngoài từ nơi cửa sổ xe, cô ta đang ở lục lọi điện thoại di động.
Nhưng mà.
Làn sương mù màu đen kia lại lần nữa hạ xuống.
Trong nháy mắt xuyên thủng qua vô số lỗ chân lông trên dưới khắp người cô ta.
Ngay cả máu tươi cùng với linh hồn ở bên trong trong cơ thể cô ta cũng đều bị kéo ra sạch sẽ!
Xe bắt đầu tự bốc cháy.
Cái xác khô của người phụ nữ cũng bắt đầu dần dần bị thiêu rụi ở trong ngọn lửa này.
Mà hậu phương cách đó không xa, bên trong một mảnh ruộng ở bên đường quốc lộ, có thi thể của một người đàn ông giống như một bức tượng bằng đất sét được chôn cất ở nơi đó.
Bóng đen có chút nghiêng đầu.
Sương mù bốn phía bắt đầu chậm rãi tụ lại bên trong cơ thể gã ta một lần nữa.
Thân thể của gã cũng đang ngưng thực lại.
Biến hóa thành hình tượng của một người đàn ông cao gầy, vị trí cánh tay trái, còn có một hình xăm màu đỏ cực kì rõ ràng.
Gã ta liếm môi một cái.
Gần đây không tránh khỏi thiếu đi mất mấy phân phân, phải bồi bổ.
Hết lần này tới lần khác gã ta lại không thể ra tay với người bình thường được, lúc này khiến cho toàn bộ cố gắng trước đó của gã ta đã trôi theo dòng nước.
Cũng còn may.
Nuốt một số quỷ, cũng không có gì đáng ngại.
...
- Ông chủ, hỏi được rồi!
Luật sư An nhanh chóng vội vã đi ra khỏi phòng riêng, anh ta đã phí sức lực rất lớn áp dụng phương thức thôi miên tinh thần mới cạy mở được phòng tuyến của đối phương, có trời mới biết chỉ là một bộ phân thân mà thôi, mà tại sao tố chất tâm lý lại có thể kinh khủng như vậy cơ chứ!
Chẳng qua là.
Lúc Luật sư An đang chuẩn bị đi ra tranh công.
Lại phát hiện mọi người trong tiệm sách đang ngồi ở trên ghế sô pha, sắc mặt đều có chút yên lặng.
Nhất là ông chủ, cau mày, nắm chặt lệnh bài bộ đầu của mình.
- Sao vậy, ông chủ, đã xảy ra chuyện gì sao?
Châu Trạch liếm môi một cái.
Ném lệnh bài lên trên bàn trà.
Nói:
- Nguyệt Nha cùng Trịnh Cường, vừa mới tiêu diệt linh hồn.
Từ lúc trọng sinh tới nay, Châu Trạch đã quen với chuyện sinh tử, thậm chí, chính anh cũng đã từng tự tay tạo ra rất nhiều trận tử vong cùng với hồn bay phách tán.
Nhưng đây chính là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên nhân viên trong tiệm sách, biến mất.
Ông chủ Châu có một loại cảm giác hai con cừu nhỏ mà mình nuôi trong chuồng bị sói tha đi ăn sạch, chuyện này khiến cho anh cực kì tức giận, sự bình tĩnh lúc này, cũng chỉ là sự bình yên trước khi núi lửa nổ tung mà thôi.
Cắn môi một cái.
Đôi mắt Châu Trạch bắt đầu có chút đỏ lên.
Lại còn cười một tiếng.
Chỉ chỉ lệnh bài bộ đầu ở trên bàn uống trà.
Rất bình tĩnh mà nói:
- Kẻ đó sẽ phải hối hận.

Cũng không có ai đi khởi động máy điều hòa trung tâm ở bên trong tiệm sách, nhưng nhiệt độ trong phòng, lại thực sự đã hạ thấp xuống rất nhiều, bởi nhiệt độ bên trong và bên ngoài tiệm chênh lệch quá lớn, dẫn tới việc bên trên cửa sổ thủy tinh cũng đã ngưng tụ hơi nước.
Vào lúc này, không ai dám nói đùa gì cả, cho dù là luật sư An cùng lão đạo, vào lúc này cũng đều không dám đi làm chuyện tạo bầu không khí gì đó.
Dù sao, ở trong lòng mọi người đang ở nơi này đều hiểu rõ.
Trút bỏ lớp vỏ Cá mặn bên ngoài, trút bỏ đi phong cách thích nằm trên ghế sô pha phơi nắng thường ngày, trút bỏ đi hết mọi lớp vỏ ngoài.
Vị ông chủ nhà mình đang ở ngay trước mắt này.
Thế nhưng, là người đã từng giết Diêm Vương nha!
Mấy năm qua, mưa gió ập tới, trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn, cho dù là sư phụ của Hứa Thanh Lãng – kẻ khó giải quyết nhất và cũng kinh khủng nhất ở dương gian ban đầu, cũng đều không thể giết được một người nào của tiệm sách đấy!
Kết quả.
Lần này.
Lại chết mất hai.
Tựa như mưa mùa hạ, nói đến là đến, không cho người ta một chút thời gian phản ứng nào.
Châu Trạch vất vả cực khổ vác đồ về nhà mình, không tiếc việc liên tục bị Doanh câu giễu cợt, tiếp tục kiên trì làm theo ý mình, thứ mà anh yêu thích, không phải là loại “cảm giác thỏa mãn” này sao?
Đến bản thân anh cũng không nỡ vứt bỏ thứ gì, trong đống đồ mà anh cất giữ.
Dựa vào cái gì mà cần người khác ra tay thiêu hủy thay anh chứ?
Ánh mắt Châu Trạch hơi chăm chú, tựa như có chút bất mãn, ngẩng đầu nhìn về phía luật sư An.
Nói:
- Kết quả thế nào ?
Luật sư An mím môi một cái, ổn định cảm xúc lại, lập tức nói:
- Tin tức thu được rất hạn chế, nhưng đại khái đã biết được thân phận thật sự của đối phương, đối phương họ Ngô, tên là Ngô Sinh, là người thời nhà Nguyên, khi còn sống là lãnh đạo chỉ huy khởi binh của địa phương chống lại nhà Nguyên, sau đó binh bại bị giết, dân chúng địa phương bởi vì tưởng niệm gã, đã từng lập đền thờ cho gã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận