Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 809: Bà cụ già (2)

- Vậy khi anh ta đi làm mẹ anh ta ăn uống vệ sinh như thế nào?
- Sẽ không phải do cô bớt chút thời gian đi vào hỗ trợ mẹ anh ta đó chứ?
Trò đùa này mở ra thật không hay.
Nhưng đàn ông chính là đê tiện như vậy.
Huống chi.
Thân phận khác biệt giữa hai bên, đủ để khiến cho Châu Trạch theo bản năng xem nhẹ rất nhiều thứ.
A Hồng há miệng, cuối cùng vẫn lắc đầu:
- Tôi không vào nhà anh ấy lần thứ hai.
Châu Trạch gật đầu, nói với Oanh Oanh ở bên cạnh:
- Lên tầng hai, mở cửa.
- Được, ông chủ.
- Không cần.
A Hồng lấy một thẻ phòng từ trong giỏ xách ra, quét qua, cửa phòng đã mở.
“... ...” Oanh Oanh.
Châu Trạch không nói gì, cửa mở rồi thì đi vào chứ sao.
A Hồng lại giải thích một câu:
- Anh ấy chủ động đưa thẻ phòng cho tôi, nhưng tôi chưa đi vào dù chỉ một lần, tôi và anh ấy, trừ bỏ lên giường ra, đều đã làm rồi.
- Tôi không dám tới gần anh ấy quá, sợ không tốt cho anh ấy.
- Được rồi, không cần giải thích với tôi, tôi không để ý đến
Nói thật ra, thẩm mỹ của Châu Trạch đối với quỷ sai, nhất là cảm nhận về nữ quỷ sai, nói thật, giống như một người đàn ông bình thường nhìn người đẹp nhân tạo.
Sinh vật như nữ quỷ sai, cho dù đẹp nữa đều không hề liên quan đến dáng vẻ ban đầu.
Nhất là mới vừa rồi, bản thân còn đi kho đông lạnh thưởng thức dung nhan đã chết đi của cô ta.
- Mẹ anh ấy ở lầu ba.
A Hồng dẫn Châu Trạch đi lên thang lầu.
Châu Trạch lại dừng bước, không vội vã lên lầu, mà xoay người, đi tới thang lầu dẫn xuống dưới, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, chỉ vào phía dưới nói:
- Dưới này còn nuôi gà?
- Tôi không biết.
A Hồng lắc đầu.
Tuy rằng giá phòng ở Đô Giang Yển không khoa trương như ở nội thành Dong Thành, nhưng người mua nổi biệt thự ở đây, còn có thể chú trọng nuôi gà dưới tầng hầm sao?
Có quản gia cần cù tiết kiệm như vậy sao?
Vả lại nghe a Hồng tự thuật, tuy rằng Châu Trạch không biết người đàn ông kia làm công việc gì, nhưng chắc cũng là người không thiếu tiền, bằng không cũng không thể có điều kiện năm đó mang theo mẹ anh ta tìm thầy tìm thuốc trong lẫn ngoài nước.
Châu Trạch vỗ vỗ tay, chủ động đi lên lầu, không so đo chuyện gà này nữa.
Đi thẳng lên lầu ba, Châu Trạch đột nhiên nhíu mày, dừng bước.
Nơi này.
Mùi nước sát trùng nồng đậm.
Hơn nữa còn nồng hơn cả trong bệnh viện.
Giống như mỗi ngày đều có người tiêu độc dọn dẹp trong này vậy, nhưng mùi máu tươi nhàn nhạt vẫn không có cách nào hoàn toàn che kín được.
A Hồng cũng bịt mũi, hiển nhiên, cô không biết tình huống nơi này.
Cô nói cô chưa từng tới lần thứ hai.
Châu Trạch tin.
Phương thức yêu đương của nữ quỷ sai này thật con mẹ nó nho nhã.
Còn chuẩn mực hơn cả nhân vật nam nữ chính dưới ngòi bút của Quỳnh Dao.
Tình nguyện mua phòng ở đối diện người ta, thỉnh thoảng nhìn xem, nhưng lại không định vượt qua lôi trì một bước.
Thậm chí, rất có khả năng chính cô còn thoải mái vui vẻ, đắm chìm trong đó.
Rất nhiều người khi mới vừa yêu đương lần đầu đều trong trạng thái này, đợi đến khi bản thân thành tài xế lão luyện thì không thèm chơi trò này nữa, chú trọng hơn thường là trao đổi chất lỏng trong cơ thể trong ba giây kia.
- Tôi cảm thấy, cô rất có thể đã xem nhẹ một vài thứ rất quan trọng.
Châu Trạch nói.
A Hồng không đáp lời, bởi vì lúc này đã không cần đáp gì.
- Mẹ anh ta ở phòng nào?
Lầu này có bốn phòng.
- Nếu như không thay đổi, chắc là căn phòng phía bên trái kia.
Châu Trạch đi qua, đẩy cửa phòng ra.
A Hồng cũng đã đi tới, nhìn vào bên trong, ngây ngẩn cả người.
- Cho nên, tôi cũng tò mò, dựa theo cách nói của cô, chắc mẹ anh ta còn sống không được bao lâu nữa, nhưng kết quả cho tới bây giờ vẫn còn sống.
Trên giường trong phòng.
Một bà già đang cầm lấy một con gà trong tay.
Đang điên cuồng cắn hút máu tươi của nó.
Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, làm cho người ta buồn nôn.
Đồng thời.
Rèm cửa sổ đều thật dày, triệt để che kín cửa sổ lại.
Móng tay bà cụ rất dài, là màu đen, sắc mặt rất trắng, trắng đến khủng bố, nhưng đôi tròng mắt lại đặc biệt có thần.
- Phù, cô xem mẹ anh ta, nào giống như muốn chết, quả thật càng sống càng có tinh thần.
- A!
Bà cụ đột nhiên ném con gà đã chết trong tay lên giường, cả người giống như chó săn bốn chi chạm đất, chợt nhảy bật lên, nhào về phía Châu Trạch!
Oanh Oanh đã tiến lên một bước, đi đến trước Châu Trạch.
“Bốp!”
Bà cụ bị Oanh Oanh tát bay ra ngoài, đập lên trên vách tường, nhưng sau khi rơi xuống vẫn bốn chi chạm đất phủ phục xuống, như hổ rình mồi nhìn sang bên này.
Châu Trạch quay đầu sang nhìn về phía a Hồng đang có vẻ khiếp sợ.
Nói:
- Thật sảng khoái, tôi nói đúng chứ?
- Tại sao có thể như vậy?
A Hồng hiển nhiên không thể nào tin nổi vào hình ảnh trước mắt mình.
Châu Trạch cũng lười đi phổ cập khoa học canh gà gì cho cô ta, dù sao tất cả mọi người đều không hề yếu ớt, đều thật kiên cường.
Đối với nữ quỷ sai này mà nói, rất có thể là cảm giác ảo tưởng tốt đẹp nào đó tan biến đi.
- Thật ra cũng rất tốt, ít nhất người đàn ông kia chưa tìm người đến để cho bà ta hút máu, chỉ nuôi một đám gà ở nhà.
Nói tới đây.
Châu Trạch đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Bởi vì anh nghĩ tới một chuyện.
Người đàn ông kia chủ động đưa chìa khóa trong nhà cho a Hồng.
Nếu a Hồng là người phụ nữ bình thường.
Chủ động đi vào nhà anh ta định khiến anh ta bất ngờ...
- Đúng rồi, trước kia cô có từng nghĩ tới hút máu người không?
Châu Trạch nhìn a Hồng hỏi.
A Hồng lắc đầu:
- Không có, ban đầu tôi không có suy nghĩ muốn hút máu.
- Vậy thì kỳ quái, chẳng lẽ nói mẹ anh ta tiến hóa rồi?
Bệnh lâu trên giường, hai năm trước a Hồng còn cố ý lẻn vào đây, khi đó mẹ anh ta nằm trên giường, dáng vẻ tiều tụy, thần chí không rõ, đây chắc không phải giả vờ.
Nhưng hai năm qua, mẹ anh ta lại thành như vậy.
Không giống như huyết thống bùng nổ ra, bởi vì lúc trước a Hồng cũng đã từng thừa nhận hơn mười năm hành hạ, lại không biến đổi thành như vậy.
Bà cụ này chắc bị cắn cùng một thời kỳ với a Hồng, có một ví dụ ở bên cạnh, như vậy, ví dụ này đại khái đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, hơn nữa chính là ở trong hai năm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận