Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 538: Bạn tốt mới của ngài đã login

Oanh Oanh cõng Châu Trạch, trong lòng rất lo lắng, mà những lời hòa thượng chốc đầu cùng với thiếu nữ ngăm đen kia đang nói, vì phải tránh né phật châu của hòa thượng chốc đầu, cô ấy không nghe rõ.
Dưới tình huống này, cô ấy cũng không cách nào bỏ tâm tư nhanh chóng phân tích tình huống và suy đoán bước tiếp theo.
Cô ấy chỉ biết ông chủ nhà mình trúng độc, hơn nữa hiện tại ý thức của ông chủ nhà mình đang càng ngày càng mơ hồ, tình trạng của ông chủ nhà mình đang càng ngày càng kém.
Thật ra, lần này kinh ngạc như vậy, mấu chốt vẫn là vì đây là lần đầu tiên.
Làm quỷ sai hơn một năm, Châu Trạch đã đụng phải rất nhiều chuyện, nhưng anh thật chưa từng gặp phải việc hạ độc. Dù sao thì vong hồn cũng không thể chơi với loại hàng cao cấp này được, nhiều nhất cũng chỉ có thể tạo ra ảo cảnh là đã cao tay lắm rồi, về phần đối mặt với nguy hiểm từ những quỷ sai khác hoặc người sống thì, đánh lén và vân vân cũng thường có, thế nhưng tình tiết bỏ thuốc như trong tiểu thuyết lại không nhiều.
Thứ hai, độc mà thiếu nữ ngăm đen dùng không phải độc bình thường, đặc biệt nhằm vào linh hồn, khác với những độc dược bình thường khác, nếu không, ngay cả lão đạo có kinh nghiệm sống phong phú cùng với luật sư An có kinh nghiệm đấu đá thật sâu đã sớm phát hiện.
Còn nữa, thời cơ thiếu nữ hạ độc lại rất tốt, sau khi đám người Châu Trạch đánh thắng cuộc chiến này, bắt đầu thả lỏng chúc mừng, cô ta lại hạ độc, phần lớn người đều sẽ mất đi cảnh giác tuyệt đối.
Rất nhiều nguyên nhân cộng lại.
Dẫn đến trong bốn người trực tiếp bị đánh ngã ba.
- Ông chủ, ông chủ, ông chủ kiên trì một chút, Oanh Oanh sẽ đưa ông chủ ra ngoài!
Oanh Oanh dùng sức cõng vững Châu Trạch đang nằm trên lưng mình, cô ấy không rõ ràng lắm sau khi lao ra cô ấy nên đi tìm ai, bởi vì luật sư An và lão đạo còn ăn nhiều hơn ông chủ rất nhiều, hiện tại chắc chắn bọn họ đã trực tiếp ngã lăn ra.
Nhưng nếu tiếp tục lưu lại đây chắc chắn không có chút hy vọng nào, chỉ có thể ký thác vào việc lao ra, có lẽ còn có thể chạm tới một cơ hội.
Hai mắt Châu Trạch mông lung, có lẽ là vì anh ăn thịt không nhiều, cho nên mặc dù hiện tại anh rất khó chịu, nhưng anh còn không hoàn toàn hôn mê, chỉ là sắp hôn mê thôi.
Vào lúc này, vậy mà ông chủ Châu lại có thể dùng một chút ý niệm và tinh lực cuối cùng để suy nghĩ.
Cô gái ngăm đen này.
Không chỉ có thể dùng hoa bỉ ngạn ăn cơm, còn có thể dùng làm thuốc ngủ cho quỷ sai?
- Tiểu cương thi, đừng giằng co, theo tôi về nhà đi. - Thiếu nữ ngăm đen mở miệng hô lên.
Oanh Oanh cõng Châu Trạch, không tiếp tục để ý tới hòa thượng chốc đầu và thiếu nữ ngăm đen ở xa xa, cô ấy trực tiếp chạy như điên ra ngoài đường cái!
Nhưng chạy tới chạy tới, Oanh Oanh lại phát hiện, ở phía trước xuất hiện bóng dáng hòa thượng chốc đầu và thiếu nữ ngăm đen. Rõ ràng bản thân mình đang chạy về phương hướng ngược lại, nhưng cô ấy lại lập tức chạy đến trước mặt bọn họ.
- Hòa thượng, kết giới này ông bố trí không tồi.
Thiếu nữ ngăm đen cầm thứ gì đó trong tay, đang uống, dường như cô ta muốn bổ sung tinh lực cho mình. Mới vừa rồi, khi cô ta và Bạch Oanh Oanh đánh lộn đã tiêu hao rất lớn.
Lúc này, đối mặt với một Bạch Oanh Oanh còn cõng theo "trói buộc", thiếu nữ ngăm đen không lựa chọn vội vã xuống dưới vật lộn với đầu cương thi cô ta thấy hợp mắt, muốn mang về làm nô bộc kia.
Cô ta rõ ràng, hiện tại chuyện cô ta phải làm là nhanh chóng khôi phục tinh lực, không phải vì đề phòng người khác, chính là vì đề phòng hòa thượng này.
Lão ta là người sống, lại là kẻ miệng đầy "nhân quyền" cho"quỷ", đi bôn ba kêu khóc khắp nơi.
Dưới cái nhìn của thiếu nữ ngăm đen, loại người này hệt như đám thánh mẫu biến chất, hoặc là ngu xuẩn, hoặc là xấu xa.
Rất hiển nhiên.
Hòa thượng chốc đầu không ngu.
Lão ta là người xấu xa.
Tuy nói vì hai người có chút giao dịch các loại nên khá thân thiết, nhưng không ai coi ai là người tốt, đáng tin cậy cả.
- Vậy để bần tăng kết thúc đi, trừ ma vệ đạo vốn là trách nhiệm của người Phật môn, chỉ có điều trước đó bần tăng đã bàn với thí chủ, bần tăng chỉ phụ trách hỗ trợ, không chịu trách nhiệm ra tay.
- Ông muốn cái gì, nói đi.
- Thì là ngoài điều kiện trên lại thêm một điều kiện nữa, một gốc Mộng U Thảo.
- Đó là thứ các cặp tình lữ ký thác nỗi tương tư, chỗ tôi cũng không nhiều, hòa thượng ông muốn món đồ kia làm gì?
- Chuyện này thí chủ không cần biết.
- Được, đồng ý với ông.
- A di đà phật.
Hòa thượng xuống dưới.
Nếu như nói trước đó lão ta nói chuyện phiếm với Châu Trạch chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, như vậy hiện tại, lão ta đã chính thức đi lên lôi đài.
- Phật Hải Vô Biên!
Tay trái hòa thượng cầm phật châu, tay phải kết ấn.
Áo cà sa sau lưng lão ta đã bắt đầu tung bay.
Lúc này, Phật quang cuồn cuộn lóng lánh tuôn ra.
Thật ra đây là một chiêu thuật pháp chỉ có mã ngoài hào nhoáng, cao tăng đắc đạo thời cổ đại thường lấy chiêu này làm ra một số "thần tích" trước mặt tín đồ, nhằm mục đích tẩy não đám tín đồ.
Đương nhiên, so với đám thần côn giả danh lừa bịp, bản thân loại thần tích này đã đủ nói rõ cao tăng kia thật sự có thần nghệ.
Oanh Oanh cõng Châu Trạch, đối mặt với Phật quang nóng bỏng này, cô ấy bắt đầu lui về phía sau theo bản năng, tia sáng này khiến cô ấy có cảm giác bản thân không chỗ trốn tránh, hơn nữa nó còn có tác dụng khắc chế trời sinh với sát khí trên người cô ấy.
- Ngã Phật Từ Bi!
Một chiêu Phật quang.
Khiến tình thế hoàn toàn nghiêng về phía mình.
Ngay sau đó.
Hòa thượng tung áo cà sa.
Lộ ra bộ quần áo luyện công màu trắng.
Trực tiếp xông về phía Oanh Oanh.
Một tay Oanh Oanh túm lấy ông chủ trên lưng mình.
Một tay cô ấy miễn cưỡng đón đánh.
Lực đạo của hòa thượng không phải rất mạnh mẽ, thậm chí mỗi một đấm Oanh Oanh xuất ra đều khiến lão ta phải đánh ra vài chiêu mới có thể hóa giải, nhưng Oanh Oanh lại không cách nào đánh đuổi lão ta. Hơn nữa theo thời gian giằng co so chiêu càng ngày càng dài, bên phía hòa thượng trái lại càng ngày càng như kiểu được một tấc lại muốn tiến một thước, dùng trạng thái liên miên bất tận trực tiếp ép tới Oanh Oanh phải liên tục lui về phía sau.
Hòa thượng chốc đầu hiểu võ thuật, hơn nữa lão ta không phải loại khí công đại sư giả, bất kỳ công pháp nào lão ta cũng rất vững chắc, kể cả thể thuật.
Cho dù một tay cương thi bị trói buộc.
Nhưng một người có thể lấy thân thể máu thịt ngạnh kháng một đầu cương thi, đã đủ để chứng minh sự khủng bố của người này. Hơn nữa lão ta còn chưa cắn dược như thiếu nữ ngăm đen, thuần túy là dùng trạng thái bình thường để đối kháng.
Đầu tiên là lão ta dùng Phật quang nhìn như chỉ được mã ngoài hoàn toàn áp chế sát khí của Oanh Oanh.
Ngay sau đó lão ta dùng phương thức cận chiến làm suy yếu lực lượng của Oanh Oanh.
Bởi vì lão ta đã đồng ý với thiếu nữ ngăm đen rằng phải bắt sống Oanh Oanh.
Đương nhiên lão ta không thể trực tiếp tiêu diệt đầu cương thi này.
Thuật pháp quá mức vội vã cũng không thể dùng.
Một chiêu chồng theo một chiêu, không ngừng tiến đến.
Nơi bụng Oanh Oanh bị hòa thượng chốc đầu dùng phật châu giáng một đòn nặng nề.
Thân hình Oanh Oanh lảo đảo lui về phía sau.
Ông chủ trên lưng cũng sắp rơi xuống.
Khi Oanh Oanh bắt lấy ông chủ theo bản năng.
Hòa thượng chốc đầu lại đánh một Phật ấn tới!
Oanh Oanh phải đưa tay tạm thời đẩy ông chủ ra.
Thay ông chủ chống đỡ một đoàn Phật ấn này.
Ngay sau đó, cả người cô ấy hung tợn ngã xuống đất.
Châu Trạch cũng lăn lông lốc trên mặt đất, nhưng vì Oanh Oanh bảo vệ, ngược lại anh không bị thương tổn nghiêm trọng gì, nhiều nhất cũng chỉ bị trầy chút da. Chỉ có điều té ngã như vậy, một chút ý thức cuối cùng của Châu Trạch cũng biến mất, anh triệt để ngủ mê man.
- Từ Hàng Phổ Độ!
Hòa thượng chốc đầu vung bàn tay lên.
Xa xa, áo cà sa bay thẳng tới.
Hòa thượng cắn nát ngón tay, vẽ huyết phù trên áo cà sa.
Rồi sau đó, áo cà sa trực tiếp úp xuống người Oanh Oanh!
- A a a a! ! ! ! ! ! !
Trong lúc nhất thời.
Oanh Oanh bị áo cà sa bao phủ phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Khí tức Phật gia trên áo cà sa này là thiên địch lớn nhất với sát khí trên người cô ấy.
- Phù... ...
Hòa thượng chốc đầu đứng lên, sau đó lùi một bước, thở dài một hơi nhẹ nhõm, cơ bản có thể tính là đã bắt lại được.
- Xong chưa?
Thiếu nữ ngăm đen đi tới.
- A di đà phật, phục ma kết thúc.
- Vậy ông đi đi, hòa thượng, hiện tại tôi đã có chút sợ ông rồi, ngộ nhỡ ngày nào đó tâm tình của ông không tốt, trực tiếp thu cả tôi luôn thì phải làm sao bây giờ?
- Tại sao phải tâm tình không tốt?
- Ừm?
- Tâm tình tốt cũng có thể.
- Ha ha.
- Thật ra vẫn là nhờ phúc từ thuốc của cô, nếu anh ta còn đang tỉnh, chúng ta thật có chút vướng tay vướng chân. Nếu bần tăng không đoán sai, lúc ban ngày khi ở trong khách sạn, hẳn người trảm tam thi chính là anh ta.
Hòa thượng chốc đầu chỉ vào Châu Trạch đang nằm dưới đất, nói.
- Anh ta không trúng độc, có thể chúng ta sẽ rất phiền phức, hiện tại anh ta trúng độc rồi, phiền toái lớn nhất trái lại đã được giải quyết.
- Trảm tam thi là có ý gì tôi không hiểu, nhưng có một điểm tôi biết rõ, dường như trên người thằng này cũng không có gì đặc biệt, có thể anh ta thuộc top đầu trong đám quỷ sai mà thôi.
- Không giống, không giống, trảm tam thi là một loại biến hóa của tâm cảnh và tự ngã viên mãn, sẽ không tăng trưởng tu vi, nhưng hiệu quả rất huyền diệu.
- Giống như cùng là một thanh kiếm, nhưng trước kia là đứa trẻ đang cầm múa, mà hiện tại lại là đại sư kiếm thuật đang múa.
- Cùng là một thanh kiếm, cùng một độ dài, cùng độ sắc bén.
- Nhưng hiệu quả lại cách biệt một trời một vực.
- Biết rồi biết rồi, ông đừng nói nhảm, mau dẫn hai con hàng đang nằm liệt trên bàn cơm theo, tôi thu dọn nơi này một chút sau đó ông theo tôi trở về, tôi sẽ... ...
- Răng rắc!
Thiếu nữ ngăm đen vừa dứt lời.
Tiếng áo cà sa bị xé rách truyền đến!
Thì ra Oanh Oanh vốn bị áo cà sa khốn trụ lại có thể dùng hai tay xé áo cà sa ra, lúc này, cô ấy đang giãy giụa muốn thoát ra ngoài.
- A a a! ! ! ! !
Tóc của Oanh Oanh lần thứ hai biến thành màu trắng.
Nhưng lần này là nửa trắng nửa đen.
Hiển nhiên.
Một ngày kích phát huyết thống biến dị liên tục hai lần.
Tới lần thứ ba thì.
Cô ấy đã không còn sức lực gì nữa.
- Đầu nữ cương thi này có vấn đề.
Hòa thượng chốc đầu nói xong, lập tức đi lên trước.
Mà lúc này.
Thiếu nữ ngăm đen trực tiếp đi tới bên kia, bắt lấy Châu Trạch trên mặt đất, một tay cô ta thủ sẵn ở vị trí cổ Châu Trạch, trực tiếp hô lên:
- Nữ cương thi.
- Nếu cô còn phản kháng nữa, tôi sẽ giết anh ta!
Oanh Oanh nghe được câu này.
Khí thế lập tức giảm xuống.
Độ mạnh yếu khi giãy giụa cũng yếu đi.
Mà dường như vì Oanh Oanh từ bỏ giãy giụa.
Áo cà sa vốn bị xé ra một vết rách, vậy mà lúc này lại đang chậm rãi khép lại.
Chỉ có thể lờ mờ thấy được ánh mắt đỏ thẫm của Oanh Oanh dưới lớp áo cà sa đang nhìn chằm chằm thiếu nữ ngăm đen túm lấy ông chủ nhà mình phía trước.
Đối phương lấy tính mệnh của ông chủ ra uy hiếp mình.
Oanh Oanh không chút do dự, thực sự từ bỏ chống cự.
Thiếu nữ ngăm đen duỗi tay vỗ nhè nhẹ lên mặt Châu Trạch.
Phát hiện Châu Trạch không phản ứng chút nào.
Cô ta cười nói:
- Vẫn là đã hôn mê, xem ra thuốc của mình vẫn rất lợi hại.
- Ha ha.
- Cũng không biết.
- Tên mặt trắng nhỏ này có mị lực gì.
- Lại có thể khiến nữ cương thi chết mê chết mệt, vì anh, ngay cả mạng của mình cũng không cần.
Mà lúc này, thân thể Châu Trạch bỗng nhiên run lên nhè nhẹ.
Rất nhỏ bé.
Nhưng thiếu nữ ngăm đen đang cầm anh lại có thể cảm nhận được.
- A.
- Xem ra linh hồn quỷ sai trong cơ thể đã hôn mê, ý thức của người bình thường lại thức tỉnh.
- Tôi nói này.
- Có phải anh nên cảm ơn tôi không?
- Nếu không có tôi, bình thường chắc chắn anh không có cơ hội thường xuyên ra ngoài hít thở một chút không khí mới mẻ.
Nói xong.
Dường như cô ta còn cảm thấy chưa đủ nghiền.
Thiếu nữ còn dùng tay vỗ vỗ cằm Châu Trạch, hô lên:
- Câm rồi sao?
- Nói đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận