Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1810: Cười (3)

Rất kiềm chế?
Rất áp chế?
Nhưng vẫn là không khống chế được, nếu không chia sức mạnh qua cho anh ta, thì sắp phải khôi phục hoàn toàn như trước?
Cho nên, đúng lúc muốn ném đồ ra ngoài, cho nên dứt khoát cột cho tôi?
Giống như là ném một khúc xương đi, để cho chó nhà mình, đuổi theo chơi đùa vậy?
Nửa gương mặt cúi thấp đầu, quỳ dưới đất, mặc dù đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi, nhưng mà, anh ta vẫn bị thương nghiêm trọng một trận, ngay cả chuyện khung cảnh đang thay đổi, anh ta cũng không nhận ra.
Chờ đến khi Nửa gương mặt ngẩng đầu lên lần nữa.
Phát hiện bản thân đang ngồi xổm ở trên hành lang đi bộ phủ nhựa đường, bốn phía, đèn đường thưa thớt, trên đỉnh đầu, trăng sáng sao thưa.
Mà lão ăn xin – lúc này đã đổi một bộ quần áo khác – đang ôm một đứa trẻ sơ sinh đứng ở trước mặt anh ta, lão ăn xin cúi người xuống, đặt đứa trẻ sơ sinh ở trên mặt đất.
Đợi đến lúc lão ăn xin xoay người rời đi.
Nửa gương mặt mới có thể nhìn thấy tấm bảng hiệu ở trên cửa sắt phía bên trái trước mặt.
Bên trên có năm chữ:
Viện mồ côi Thông Thành.

Dưới ánh đèn đường vàng mờ ảo, ở cửa cô nhi viện, Nửa gương mặt ngồi xổm ở trên đường, ở trước mặt của anh ta, là đứa trẻ sơ sinh bọc tã được đặt ở nói đó, đứa trẻ sơ sinh rất hiểu chuyện, không khóc, chẳng qua chỉ đang mút ngón tay của mình mà thôi.
Cuộc đời của anh, lấy nơi này làm giao điểm mà bắt đầu một khởi đầu mới.
Anh sẽ lớn lên ở trong cô nhi viện, anh sẽ gặp được rất nhiều người ở trong cô nhi viện, tỷ như Vương Kha, cũng tỷ như Tần đại gia – người trông cửa kiêm bảo vệ của viện mồ côi.
Lúc bắt đầu sống lại, Nửa gương mặt đã từng cho là lý do mà Doanh câu và ông chủ tiệm sách hồi sinh anh ta lại, mục đích của việc này, là vì để cho anh ta trở thành một nhân vật tương tự như tác dụng của Bồ tác với Phủ Quân đời cuối cùng.
Thật ra thì anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý xong rồi, nếu như có thể mà nói, anh ta cũng tình nguyện.
Ngược lại, anh ta sớm đã có chút không còn gì lưu luyến rồi, ngược lại cũng không phải là kiểu không còn gì lưu luyến tiêu cực, chỉ đơn thuần là tồn tại mà không có mục đích, có làm người thế mạng này hay không, thực sự cứ tùy ý.
Khi đó, ông chủ tiệm sách kia đã từng chuyển lại lời hồi đáp của của Doanh câu đối với chuyện lần này:
Anh không xứng!
Lúc đó còn cảm thấy hoang đường, thậm chí là tức giận.
Bây giờ nghĩ lại một phen, đúng thật là, anh ta không xứng mà.
Bởi vì kẻ thế mạng, là anh ta.
Thật ra thì, ở vị trí của Doanh câu mà nói, thật ra thì lúc trước anh ấy đã biết chuyện này.
Nhất là lúc ở trong ngôi mộ cổ mà Canh Thần đã phát hiện lúc trước, từ sau lần đó, Doanh câu đã rất ít nói chuyện, cũng không còn sôi nổi nữa, vào lúc đó, thật ra thì anh ấy đã toàn hiểu rõ thân phận và số mệnh của mình.
Trong ngôi mộ, Châu Trạch có thể điều khiển hồ nước để chế tạo con rối, lại có thể mô phỏng lại sự thay đổi diện mạo của những con rối nằm ở trong quan tài thủy tinh kia, lúc ấy, chẳng qua là cảm thấy có một đôi mắt, vẫn luôn nhìn chằm chằm nơi này, lại có thể dòm ngó nội tâm của anh ấy.
Trên thực tế, chuyện cũng không phức tạp đến như vậy, bởi vì từ lúc Châu Trạch đi vào nơi này, với nơi được thiết kế cho chính mình, nên ý niệm của anh, có thể phù hợp một cách hoàn mỹ để thao túng không gian này.
Anh, thế nhưng chính là chủ nhân thực sự của ngôi mộ thất này, chẳng qua là chính bản thân anh cũng không biết, chẳng khác gì là tự dọa bản thân.
Trước khi Bồ tát thăng thiên, khi ở trên du thuyền, đã từng nói với Đế Thính, Doanh câu, là người che giấu tốt nhất.
Phủ Quân đời cuối cùng, vào lúc trước khi Bồ tát tìm được ông ta, đã bày ra rượu thịt, dùng thịt làm đồ ăn, dùng máu chưng cất nên rượu, người được chiêu đãi ngay từ đầu, người vẫn luôn ngồi ở đó, là Châu Trạch, chứ không phải là Doanh câu.
Nhiều lần, người mà Phủ Quân trực tiếp đối mặt, đều là Châu Trạch, chứ không phải Doanh câu, lúc ấy, có thể cho là bởi vì Châu Trạch là người phát ngôn của Doanh câu.
Nhưng lúc bắt đầu liên tưởng lại, tòa hư ảnh Thái Sơn được Phủ Quân tự tay giao phó cho bên trong linh hồn của Châu Trạch, thế nhưng lại hoàn toàn nghe lời Châu Trạch, còn đã từng trợ giúp cho Châu Trạch trấn áp Doanh câu – lúc anh ấy vẫn còn đang mâu thuẫn với anh.
Chuyện này đủ để có thể thấy được, vị Phủ Quân tài năng ngút trời kia, thật ra thì sớm đã nhìn ra đầu mối, một tiếng “anh trai” mà ông ta mở miệng nói kia, thực sự không chỉ là khách khí một chút mà thôi.
Coi như là thiên kiêu*, dĩ nhiên tâm cao hơn trời, lại càng tôn thờ một loại thế cục lý luận nằm dưới nắm đấm.
(*con trời, ý chỉ người tài, được ông trời ưu ái)
Phủ Quân đời cuối cùng – người mà ngay cả một đại đội các lão tổ tông nhà mình cũng đều cảm thấy là rác rưởi, vậy mà lại tôn kính Doanh câu đến như vậy, thậm chí hạ mình thấp bé, làm sao có thể chỉ đơn thuần là truyền thống tốt đẹp kính trọng người già được.
Nói một cách dài hơn, thật ra thì, trong những khung cảnh xuất hiện lúc Châu Trạch cùng Doanh câu vừa mới bắt đầu đi dạo, đã ám chỉ rất rõ ràng rồi.
Oanh Oanh thân là cương thi, tuân theo cảm giác của mình, một cách tự nhiên mà thân thiết với Châu Trạch.
Bạn có thể nói là, sau khi quen thuộc, việc Oanh Oanh vẫn luôn kiên định đứng ở bên phía Châu Trạch lại vẫn luôn hiểu hiện không thích không thích Doanh câu là chuyện có thể hiểu được, nhưng từ lúc vừa mới bắt đầu, Oanh Oanh đã hoàn toàn đứng ở bên cạnh Châu Trạch, có lẽ, trong đó, thật sự có loại giác quan thứ sáu của phụ nữ ảnh hưởng trong đó đi.
Trong ngục giam.
Châu Trạch gọi tên của “Sát bút”.
Dẫn đến việc Sát bút trực tiếp nhận Châu Trạch làm chủ.
Nhưng phải biết, Doanh câu cũng biết cây bút này, nếu thật sự chỉ đơn thuần là gọi tên một tiếng, là cây bút này có thể nhận bạn làm chủ nhân, thì tại sao Doanh câu không tự mình gọi?
Loại pháp khí cực phẩm này, lại mang thân thể của vật dụng thư pháp, bản thân thì có một loại linh khí chung tú, thay vì nói dưới sự trùng hợp mà Châu Trạch gọi tên của nó, không bằng nói là dưới trường hợp lựa chọn, nó đã lựa chọn Châu Trạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận