Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 952: Lão nhân gia sảng khoái (1)

- Không phải vậy, ông chủ, còn có một việc, lần trước không phải là đã giúp mẹ của tên nhóc nhảy lầu kia đồn thổi lên hay sao, bây giờ nên bắt đầu tiết lộ lật ngược lại rồi, tôi phải tự mình chỉ huy hành động tiếp theo mới được.
- Chuyện này không thể sơ sót một chút nào, vạn nhất chơi thua, chính là mang đá lên đập chân của mình rồi!
- Yên tâm đi, lão đạo, một nhà bạch nhãn lang kia, tôi sẽ để cho bọn họ không được sống yên ổn!
Nói xong.
Luật sư An trực tiếp để chén đũa xuống.
Tốc độ chớp nhoáng mặc một cái áo khoác len vào, liền trực tiếp đẩy cửa ra đi ra ngoài.
- Có chuyện gì sao?
Ngược lại lão Trương thật sự không nóng vội một chút nào.
Gắp thêm một vài món ăn vào trong chén của mình sau đó liền trực tiếp đứng dậy đi vào gian phòng riêng.
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ cầm đũa lên, lại ăn vài miếng cơm.
Qua chốc lát.
Lão Trương đem cái chén cơm đã sạch sẽ đi ra.
Anh ấy không trực tiếp nói cái gì với Châu Trạch, cũng không đi khuyên nhủ gì đó.
Mà là ngồi xuống ở cái ghế trống ở bên cạnh Châu Trạch.
Thở dài.
Nói:
- Lúc hội chùa, hẳn sẽ có rất nhiều trẻ con đi.
Châu Trạch nuốt phần cơm.
- Rất nhiều người ở bên ngoài đi làm suốt một năm, sẽ mang người nhà của mình đến hội chùa dạo chơi một chút đi.
Châu Trạch uống một hớp soup.
- Sắp hết năm, mọi người cũng đều nên tươi cười rạng rỡ đi.
Châu Trạch buông đũa xuống.
- Cũng không phải là không cho anh đi, chính anh đi điều tra đi chứ, tra một chút xem gần đây Thông Thành có lão nghệ nhân múa sư nổi danh nào vừa lìa đời, chắc chắn tìm được thân phận của lão nhân gia, không phải là có đầu mối có thể điều tra tiếp rồi sao?
Huống hồ, bộ dạng của lão nhân gia kia dài ngắn thế nào anh cũng đã nhìn thấy.
Lão Trương có chút không tự tin gãi đầu một cái, nói:
- Tôi sợ một mình tôi, không cái năng lực đó…
Châu Trạch che trán.
Sau đó sửng sốt một chút.
Nói:
- Bọn họ chưa nói cho anh?
Lão đạo cúi đầu xuống, lùa cơm.
Khó trách lão vẫn luôn cảm thấy dường như đã quên mất chưa nói chuyện gì, hóa ra là chuyện này nha.
- Nói cho tôi biết cái gì?
Bỗng nhiên lão Trương giống như nghĩ tới điều gì đó, nói với Châu Trạch:
- Hôm nay tôi ra ngoài bị xe tông, không chết.
- Phốc!
Lão đạo trực tiếp phun cơm trong miệng ra ngoài.
Vừa ho khan vừa trêu chọc nói:
- Ngày mai lại tìm một cái xe ủi đất thử một chút.
Châu Trạch cầm lấy khăn ướt ở trên bàn, lau miệng, nói:
- Giải Trãi kia, bây giờ đang ở trong thân thể của anh, chẳng qua là bây giờ anh ta đã không có tính uy hiếp nữa, khoảng thời gian này anh có thể từ từ thử sử dụng cùng với tiếp xúc với lực lượng của anh ta.
- Giải Trãi, vẫn còn ở trong cơ thể tôi?
Lão Trương rất kinh ngạc, anh ấy còn nghĩ là đã lấy ra, tiêu diệt, thế nào mà lại vẫn còn ở trong cơ thể mình?
- Ừ, ngược lại kết quả lại chính là như vậy đi, sẽ không có tác dụng phụ gì đó, anh yên tâm là được rồi, về phần tìm người giúp, nói thật, bây giờ trong tiệm sách, người có thể đánh được anh, thực sự không nhiều.
Bỗng nhiên.
Bạn đại công cáo thành.
Biến thành cao thủ tuyệt thế võ lâm.
Đây là một loại trải nghiệm như thế nào?
Cảm giác hiện tại của lão Trương chính là như vậy, nhưng anh vẫn cảm thấy không đáng tin cậy theo bản năng, đây sẽ không phải là cháo gà ông chủ cho anh ấy ăn chứ ?
Anh ấy biết rõ, Châu Trạch rất không thích loại chuyện này, Châu Trạch là một tên tính tình lười biếng, hơi có một loại “tư tưởng giác ngộ” bản thân chỉ cần nằm phơi nắng ở chỗ này đâu cần quan tâm hồng thủy ngập trời ở bên ngoài.
- Hay là ông chủ anh theo tôi một lần đi, tôi cảm thấy chuyện lần này thật sự không đơn giản.
- Tôi chọn một…
- Ông chủ, tôi là quỷ sai, dù sao anh cũng phải dẫn tôi đi làm quen nghiệp vụ một chút chứ?
- Lão Trương, mặc dù bộ thân thể này của anh mới ba mươi tuổi, nhưng hai đời của anh cộng lại, cũng sắp vào đầu năm rồi, anh biết anh bán manh làm nũng là loại cảm giác gì không?
- Không phải vậy, vừa nghĩ tới nếu như hội chùa xảy ra chuyện rắc rối gì đó, trong lòng tôi cũng rất không nỡ, hội chùa chật ních người, một khi xảy ra tai họa, coi như là giẫm đạp, cũng sẽ là một sự kiện vô cùng nghiêm trọng.
Đây cũng chính là chỗ khác biệt trong suy nghĩ của lão Trương với Châu Trạch cùng những người còn lại trong tiệm sách, làm một người gọi là lão cảnh sát hình sự có thâm niên, ở trong nhận thức của anh ấy, đủ loại sự kiện thông thường đều có một mức độ mạo hiểm, mà sự kiện mang tính quần thể, chính là cấp độ cao nhất.
Ngược lại không thể nói là lão Trương có tư tưởng của một vị quan chỉ muốn tiếp tục ổn định vân vân, trên thực tế, chỉ có những cảnh sát một đường công tác lâu dài mới hiểu được lúc một đám người tụ tập chung một chỗ, một khi xuất hiện tai vạ, hỗn loạn dẫn đến hậu quả nghiêm trọng biết nhường nào.
- Được rồi, anh đi điều tra thân phận của lão nhân gia này một chút…
Lúc này.
Lão đạo giơ cánh tay rảnh rỗi lên.
Nói:
- Ông chủ, không cần điều tra, tôi biết lão huynh đệ đó là ai.
Vừa nói.
Lão đạo giơ điện thoại trong tay lên.
Tiếp tục nói:
- Tôi vừa ghi danh một buổi múa sư ở Thông Thành, cái này rất ít người đi, chỉ chú ý được mấy trăm người, nhưng bây giờ trong những bài đăng trên đầu trang, có một bài tưởng niệm, bên trong có di ảnh, chính là vị lão huynh đệ đang ở trong tiệm sách của chúng ta kia.
Lão Trương nhận lấy điện thoại di động, mở bài post ra:
- Tưởng niệm nghệ thuật gia múa sư trứ danh của thành phố chúng ta lão tiên sinh Lữ Diệu Tổ về cõi tiên…
Lúc này.
Ông già múa sư đã chết kia bỗng nhiên âm thầm đưa mặt tiến tới bên cạnh lão Trương.
Cùng lão Trương đồng thời nhìn vào màn hình điện thoại di động.
Xác nhận nói:
- Không sai, là tôi.
- Tê…
Tay của lão Trương run lên một cái.
Cuộc sống của anh ấy không tiếp xúc với quỷ sai nhiều lắm.
Lúc này thật sự có cảm giác trải qua kích thích khi xem phim ma.
- Chúng tôi sẽ đến nhà ông, hiện tại di thể của ông đã hỏa táng rồi sao?
Lão Trương hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận