Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1189: Mở cửa, đón khách! (1)

Lão đầu choáng váng mà ngẩng đầu lên.
Toàn bộ khí hơi an toàn bên trong xe đều đã bắn ra.
Đưa tay sờ đầu của mình một cái, còn có cảm giác ướt át, không chảy máu, chỉ là cả người ông ta đều cảm giác trời đất xoay vòng mà thôi.
Lão đầu – người vừa mới đụng vào xe - đang chạy được một đoạn bỗng nhiên cơ thể phát run lên.
Chợt quay đầu nhìn chằm chằm lão đạo đang ngồi bên trong xe, đây là người của tiệm sách!
- Grào!
Đám tiệm sách rắc rối này.
Lần này lại xin người tới giúp đỡ đến chặn đánh ông ta!
Lão đầu rống giận xông về phía chiếc xe hơi.
Nhưng bởi vì ông ta quay đầu lại và sự trì hoãn trước đó của ông ta.
Làm cho Khánh – người vẫn luôn đuổi theo phía sau ông ta – thuận thế đánh xuống.
- Ông!
Chủy thủ xẹt qua.
Đầu và cơ thể lão đầu tách rời.
Chỉ còn lại một cơ thể không đầu lại thiếu một cánh tay đụng vào trên cửa xe của lão đạo.
Nhìn qua một phen.
Trong ánh mắt vạn phần hoảng sợ của lão đạo.
Chậm rãi tuột xuống.
Lão đạo hít sâu một hơi, sau đó nặng nề thở ra.
Đồng thời.
Duỗi tay vuốt vuốt lồng ngực của mình.
- Hù chết tôi rồi, hù chết tôi nói, cũng còn may là không có việc gì, không việc gì…
...
Trong hầm giữ xe bên dưới khách sạn, một tiếng thét thê lương chói tai bỗng nhiên vang lên, tiếp theo đó, là hắc ám nồng đậm bắt đầu chậm rãi điên cuồng lan tràn ra!
...
- Loảng xoảng!
Lão đạo dùng sức đạp mở cánh cửa xe đã biến dạng, lảo đảo bò ra từ trong xe.
Ở dưới thân xe, bộ thi thể không đầu vẫn còn đang nằm đó, bộ dạng kia, tương đối thê thảm kinh khủng.
Cũng may lão đạo cũng coi là kiến thức rộng, thăng trầm đã trải qua trong cuộc sống cũng nhiều, cộng thêm lúc này đang là giữa trưa, ngược lại không bị đến mức bị hù dọa.
Đặt mông ngồi xuống, ngay vị trí rất gần với bộ thi thể kia, thật là có chút dáng vẻ anh em tốt.
Trên thực tế, không phải cũng là như vậy sao?
Tình cảm không sâu đậm tới một trình độ nhất định, sao có ai có thể tình nguyện vác nồi cho bạn được chứ?
Lão đạo móc ra một điếu thuốc, há miệng run rẩy châm lửa, quay đầu liếc nhìn chiếc xe đã hoàn toàn biến dạng kia, trong lòng có chút vui mừng cảm thấy trước đó bản thân quyết định không cần vội mua xe đã chính xác như thế nào.
Nhìn đi.
Xe của tiệm sách.
Tuổi thọ sử dụng trung bình chính là ngắn như vậy đấy!
Đương nhiên rồi, lão đạo theo bản năng hơi không để ý rồi, cơ bản những chiếc xe bị bổ bay, bị tông hay bị lật ở trong tiệm sách đều có liên hệ trực tiếp với ông ta.
Về phần chuyện vừa mới phát sinh, lão đạo không ngốc, sẽ không giống như Đường Tăng xông lên mà hỏi:
- Tại sao giữa thanh thiên bạch nhật mà cô lại lạm sát kẻ vô tội như thế?
Bạn có từng đặc biệt gặp người vô tội nào có thể trực tiếp cho một chiếc xe con thực hiện một chiêu Thomas flair* luôn chưa? (*Thomas flair/ flare: đá ngựa, 1 động tác trong breakin)
Về phần vấn đề rốt cuộc là cô ta đang làm gì, người cô ta mới vừa giết là ai, lão đạo cũng không hỏi, lòng lòng hiếu kỳ hại chết con mèo, ông ta cũng không nhàm chán như vậy.
Trên cái thế giới này, không phải bất kỳ ai cũng cho phép ông ta thử lần lượt dò xét giống như ông chủ nhà mình đâu.
Khánh nhặt cái đầu người ở trên mặt đất kia lên.
Chốc lát.
Đầu ngón tay của cô ta bắt đầu phiếm hồng, đầu người bắt đầu bốc khói, dần dần, đầu người bắt đầu lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy mà tan rã, đến cuối cùng, vị trí lòng bàn tay của Khánh, chỉ còn một vũng nước đọng lại trong đó mà thôi.
Sâu trong đôi mắt của Khánh lộ ra vẻ kinh ngạc.
Đây không phải là chân nhân!
Trên thế giới này, người giỏi phân thân thực sự không ít, trong đó điển hình nhất chính là vị pháp thú chí cao vô thượng trong truyền thuyết kia, chỉ hận không thể khiến cho trên mỗi người làm trong ngành tư pháp của dương gian đều có một phần hình chiếu của mình.
Nhưng dù sao phân thân cũng chỉ là phân thân, giả cũng cuối cùng là giả, đến cấp bậc như Khánh đây, ở trước mặt cô ta, có thể lấy giả đánh tráo phân thân, thực sự rất có giới hạn rồi.
- Là Phủ Quân đại nhân không sai.
Ở trong lòng Khánh nghĩ như vậy.
Trên thực tế.
Lão đạo không biết được rốt cuộc cái thứ đang bám trên thân người biểu diễn xiếc khỉ kia là thứ gì.
Nếu như biết, nói không chừng lão đạo đã nói ngay từ sớm rồi, có lẽ hiểu lầm cũng sẽ được hóa giải.
Nhưng lão đạo không biết nha, ông ta ngoại trừ việc gặp chuyện sẽ theo bản năng sờ đũng quần ra thì cũng không còn năng lực gì khác.
Sự hiểu lầm tốt đẹp, vẫn còn tiếp tục…
Đối với Khánh mà nói, không quan tâm hiện tại thứ mình giết có phải nhân thân hay không, thật ra thì cũng đã không còn đường lui, trước đó, có lẽ cô ta còn có thể có biện pháp khác, hoặc thầm thả nước hoặc liếc mắt ra hiệu gì đó.
Những chuyện này đều có thể.
Nhưng hiện tại nếu đao đã ra khỏi vỏ rồi.
Cũng không lý nào lại thu hồi lại, cũng không tồn tại bước ngoặt để quay đầu gì đó.
- Nơi này, nếu không để tôi gọi điện thoại gọi người đến dọn dẹp một chút?
Lão đạo đã khôi phục lại, dè dặt hỏi.
Coi như là ông ta đã hiểu rõ một đạo lý rồi, phụ nữ nhìn tuổi tác càng nhỏ, càng không dễ chọc.
Lúc trước chỉ cảm thấy tiểu loli rất điêu ngoa, sau khi bị ông chủ thuần phục mới coi như nhu thuận lại, cô bé con trước mắt này còn phải bạo lực hơn Lâm Khả lúc trước đấy!
Khánh lật bàn tay một cái, đánh ra một màn ánh sáng màu đỏ, ngấm vào bên trong thi thể ở trước mắt, ngay sau đó thi thể bắt đầu bốc hơi.
Cảm giác này, có chút giống với Hóa Cốt Thủy mà Vi Tiểu Bảo thường dùng trong «Lộc Đỉnh Ký» nha.
Lão đạo chép chép miệng, nói:
- Vậy, chúng ta quay về hay tiếp tục đi tìm khỉ đây?
- Đi tới chỗ dừng chân trước đi.
Diệt một bộ phân thân của Phủ Quân, nhưng rốt cuộc bản tôn của Phủ Quân giấu ở nơi nào, còn chưa biết được.
Hơn nữa lúc này cô ta đã đánh rắn động cỏ, quả thật cần phải ổn định vững chắc, cấp bậc của đối thủ quá cao, không thể không thận trọng một chút.
- Được, ngài ở đây đợi một chút, tôi ra ngoài kêu xe.
Tạm thời cứ để chiếc xe này ở đây đi, đợi đưa bà cố nội này đi nghỉ ngơi xong, ông ta sẽ quay lại thu dọn.
Lão đạo ra ngoài đi mấy bước, sờ túi một cái, điện thoại di động đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận