Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 860: Thầy trò tình thâm! (2)

Khỉ con đâu?
Lão đạo đâu?
Cô bé ngăm đen đâu?
Bạch hồ đâu?
Còn có mấy quỷ sai ở đối diện hiệu sách kia nữa, vào giờ cơm bọn họ đều sẽ đi tới tụ tập.
Trong ngày thường giờ cơm xới vài chậu, đám kia giống như quỷ chết đói đầu thai lập tức ngồi tới.
Ngày hôm nay.
Sao lại yên tĩnh như vậy?
Hứa Thanh Lãng buông thìa xuống.
- Oanh Oanh, đi vườn rau bên cạnh nhìn xem.
- Được, ông chủ.
- Tôi đây đi xem một chút.
Hứa Thanh Lãng đi lên thang lầu.
Lúc sau, Oanh Oanh đi về trước, sắc mặt nặng nề nói:
- Ông chủ, trong vườn ra không có ai, kể cả Tử Thị cũng không thấy.
Hứa Thanh Lãng đi xuống theo sau, nói:
- Trên lầu cũng không có phòng ngủ nào có người.
Thời gian nửa buổi tối.
Người trong hiệu sách đột ngột biến mất nhiều như vậy.
Ông chủ Châu sẽ không cho rằng bản thân áp bức công nhân quá mức độc ác, cho nên những công nhân viên này đều sẽ tập thể vứt bỏ mình trốn đi.
Nhưng mà, ngẫm nghĩ.
Châu Trạch nhẹ nhàng động ngón tay.
“Vèo!”
Một trận gió to nhanh chóng chạy đến.
Trong nháy mắt.
Hoa hồ điêu giống như con lười đã dựa vào trên bờ vai Châu Trạch, còn dùng móng thịt của mình xoa mông đít bản thân.
Đau đấy ~~
Châu Trạch nở nụ cười, giơ tay bắn lên trên đầu hoa hồ điêu.
- Mày thứ này lại vẫn còn đây.
Hứa Thanh Lãng đứng tại chỗ, sắc mặt âm trầm.
Châu Trạch lắc đầu, đốt điếu thuốc, chậm rãi nói:
- Sao tôi có cảm giác bản thân không hề tiến bộ vậy, lần trước là như thế này, lần này cũng như vậy, đều chờ sau khi người ta ra tay tôi mới phát hiện ra được.
Nhớ tới lần trước mình ở trong văn phòng cà phê internet của Cừ Minh Minh.
Oanh Oanh liều mạng muốn phát cảnh cáo cho mình.
Cũng may, có một chút đáng giá an ủi chính là, hiện giờ Oanh Oanh có thể êm đẹp đứng bên cạnh mình.
Từ góc độ tương đối ích kỷ mà nói, những người khác, ừm ừm thì cũng ừm ừm đi;
Chỉ cần Oanh Oanh không có vấn đề gì, Châu Trạch có thể chống đỡ được, cũng không cảm thấy trời này đã sụp xuống.
Châu Trạch thừa nhận cảm giác này thật ích kỷ, nhưng có cách nào đâu?
Một chén nước còn khó có thể giữ thăng bằng, huống chi là tình người gần xa?
- Tôi nghĩ, khả năng không phải chúng ta không tiến bộ, mà là tốc độ tiến bộ của chúng ta không nhanh bằng ông ta.
Hứa Thanh Lãng mở miệng nói.
- Tự an ủi mình này, cho cậu trăm phần trăm.
Châu Trạch đứng lên, duỗi thắt lưng, tiếp tục nói:
- Tiếp theo, vị kia rốt cuộc định làm gì đây?
Châu Trạch và lão Hứa chưa bàn bạc thử xem mấy người mất tích này hiện giờ rốt cuộc như thế nào.
Bọn họ còn sống hay đã chết?
Bởi vì hiện giờ thảo luận vấn đề này không có ý nghĩa gì cả.
- Ông chủ, bên ngoài lại tuyết rơi.
Oanh Oanh chỉ ra cửa sổ sát đất nói.
Là tuyết rơi.
Nhưng mà là mưa mang tuyết.
Hơn nữa mưa rơi dường như có vẻ không nhỏ.
Đối với người trẻ tuổi rất nhiều nơi mà nói, tuyết rơi là một chuyện rất thú vị, nhưng “Mưa mang tuyết” lại là một danh từ làm cho người ta thật buồn rầu.
Tuyết đã mang đến hy vọng và ảo tưởng cho bạn, lại thường có thể dập tắt suy nghĩ đôi người tuyết của bạn.
- Ông ta còn chưa động đến chúng ta? Hay là, lưu giữ riêng mấy người chúng ta là đối tượng thù hận trọng điểm này lại, định chơi vài thứ biến thái gì đó?
Hứa Thanh Lãng không trả lời, lặng yên đi đến ngưỡng cửa hiệu sách, đứng đó.
Châu Trạch nhún vai.
Thật ra có chuyện anh không biết.
Nếu không phải bởi vì lão đạo.
Khiến cho Đế Thính ở địa ngục ra tay chặt đứt tiến trình.
Khả năng hiện giờ Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng cũng đã sớm “Bị mắt mù”.
... ...
Một chiếc xe ba bánh.
Được đẩy từ phía bên kia đường tới.
Trên xe ba bánh đặt rất nhiều cuộn tranh.
Đẩy xe là một ông cụ lớn tuổi.
Ông không tới quá gần hiệu sách, dừng lại dưới đèn đường bên lề.
Ánh mắt của Hứa Thanh Lãng nhìn thẳng vào ông ta.
Ông già cúi đầu.
Cởi mũ lưỡi trai màu đen của mình xuống.
Lộ ra kiểu tóc địa phương chi viện trung ương.
Hơi dừng lại.
Giống như cố gắng tích tụ cảm xúc.
Biểu cảm trên mặt cũng thay đổi từ lạnh nhạt mới vừa rồi thành dần dần ấm áp lên.
Mang theo kích động.
Mang theo vui sướng.
Mang theo hiền lành.
Giống như gượng gạo lột lớp da trên mặt mình xuống.
Lại một lần nữa dán một lớp nhựa cao su mới lên.
Sau đó giang hai tay.
Mũi chân hơi kiễng.
- A, a, nha, nha, ặc... ...
Đây là thử micro.
Thử micro xong.
Biểu cảm của lão già trở nên sinh động, giọng nói đầy tình cảm giang hai tay ra thân thiết kêu lên với Hứa Thanh Lãng đang đứng ngoài cửa:
- Đồ đệ, sư phụ nhớ con muốn chết được!
Một màn này.
Khiến Châu Trạch nhớ tới người dẫn chương trình trong clip lúc trước đã xem, trong đêm hội mùa xuân mỗi năm câu nói đầu tiên là: Các bạn khán giả thân mến, tôi nhớ các bạn muốn chết được!
Châu Trạch không biết Hứa Thanh Lãng có kích động hay không.
Hứa Thanh Lãng có lệ nóng lưng tròng hay không, Châu Trạch đứng ở phía sau cậu ấy cũng không nhìn thấy được.
Nhưng Châu Trạch có thể thấy được chính là.
Hứa Thanh Lãng chủ động đi về phía ông già này.
Bước rất nhanh.
Từ đó có thể thấy được lão Hứa không thể chờ được.
Nụ cười trên mặt lão già càng thêm xán lạn, giống như hoa sơn tra nở rộ.
Hứa Thanh Lãng rúc vào trong lòng lão già.
Không “A” một tiếng.
Sư phụ con rất nhớ người, đấm từng đấm vào lồng ngực ông ta.
Phương thức biểu đạt tình cảm của lão Hứa đơn giản thô bạo hơn.
Anh rút kiếm đồng tiền ra.
Đâm thẳng vào ngực sư phụ mình.
Sau đó.
Rút ra.
Rồi lại đâm vào.
Rút ra.
Lại đâm vào.
Liên tục lặp đi lặp lại.
Tình cảm chân thành tha thiết.
Động tác kịch liệt.
Thầy trò vô cùng tình thâm, chẳng qua chỉ như vậy.
Lời editor: Đêm khuya thanh vắng, có đạo hữu nào đang đọc thì hãy bình luận một cái cho xôm xôm đi, chỗ muội lạnh lẽo quá...
Bạn cần đăng nhập để bình luận