Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 652: Ta nhìn thấy chính là, 5 cái lạc đàn! (2)

Ngay sau đó.
Dường như vì cho Đại Trường Thu có nhiều thời gian chạy xa hơn một chút.
Doanh câu còn lao vào trong bộ lạc này.
Giết tới đầu người cuồn cuộn.
Toàn bộ làng xóm từ trên xuống dưới.
Tất cả người.
Đều bị hồn diệt!
Tiếp đó.
Lại là vòng lặp.
Lại có mấy bộ lạc thế lực tương tự bị Đại Trường Thu gọi ra ngăn cản doanh câu, sau đó đều bị doanh câu tập thể diệt tộc, một cũng không buông tha!
Ông chủ Châu nhìn tới chán.
Máu tanh.
Tàn bạo.
Giết chóc.
Thẩm mỹ đã rã rời.
Chẳng qua.
Ông chủ Châu không biết, trong này có một thế lực, thật ra chính là thế lực phía sau hai quỷ sai mở hộp đêm “tu tiên” ở Thường Châu trước đó.
Bọn họ lấy thế lực này làm chỗ dựa, không lý tưởng, chờ đợi ngày sau hiển quý, lại không biết, chỗ dựa của bọn họ đã bị diệt tộc.
Loại tộc đàn này thật ra rất được âm ty ưu đãi và chăm sóc, nhưng bọn họ lại lòng tham không đáy, chủ động vươn tay vào âm ty nuôi trồng thế lực của mình, đồng thời còn không biết thỏa mãn, lại câu kết làm bậy với Đại Trường Thu, cuối dùng còn vì một tiếng triệu hoán của Đại Trường Thu mà không cần suy nghĩ, chỉ vì ngày sau mình có thể càng tiến thêm một bước ở tân triều mà chủ động vọt lên.
Chỉ tiếc.
Bọn họ gặp doanh câu.
Đối với người phản kháng.
Từ trước đến nay thái độ của doanh câu vẫn không thay đổi.
Nếu có người dám nói doanh câu ngừng chiến là võ.
Vậy doanh câu nhất định sẽ nói, đây chẳng qua chỉ là giết chưa đủ nhiều.
Châu Trạch cảm thấy dường như tên ngu ngốc cứng đầu rất hưởng thụ loại cảm giác khi giết chóc này.
Đây quả thật là bệnh.
Phải trị.
Ừm.
Nếu qua hết hôm nay còn có cơ hội.
Đại Trường Thu lại chạy rất xa.
Lần này.
Rốt cục anh ta cũng rơi xuống, dường như không có ý định chạy nữa.
Phía dưới.
Là một mảnh ao đầm bùn sình.
Trong ao đầm.
Có một tòa nhà cùng loại với tứ hợp viện như vậy tồn tại.
Mà lúc này.
Ở cửa tứ hợp viện.
Có bốn người quần áo trên người rất tương tự với Đại Trường Thu.
Quan bào màu đen.
Mang theo trường quan.
Không râu mép.
Trên người mỗi người.
Đều tản ra khí tức kinh khủng không kém gì Bình Đẳng Vương Lục!
Thập Thường Thị.
Ở đây lại có thể tụ tập phân nửa!
Đại Trường Thu rơi xuống.
Đứng ở giữa bọn họ.
Năm cái thường thị.
Đứng chung một chỗ.
Lực lượng này.
Đủ để hủy diệt một ngôi đại điện chỉ trong khoảnh khắc!
Lúc trước khi diệt cửu điện Bình Đẳng Vương thì.
Cũng chỉ xuất động ba thường thị mà thôi!
Đại Trường Thu hít sâu một hơi.
Hai tay mở ra.
Tay anh ta.
Có chút run rẩy.
Sợ.
Vẫn là sợ.
Nhiều người tăng can đảm.
Nhưng anh ta vẫn sợ.
Đây là một đối thủ khó chơi.
Dường như đối phương chỉ đơn thuần đang hưởng thụ khoái cảm khi liệp sát mình.
Nhìn mình chạy.
Nhìn mình sợ.
- Chúng ta cùng lên, tạp gia không tin anh ta có thể vô địch trong địa ngục này!
- Tạp gia cũng không tin.
- Bồ Tát sẽ không ra tay!
Nếu nhiều người như vậy cùng tiến lên, vẫn không thể bắt lấy anh ta.
Còn nói gì tới chuyện thay thế Thập Điện Diêm La?
Trực tiếp đưa địa ngục cho anh ta không được sao?
Thật ra.
Một đường đánh tới.
Đầu tiên là hủy diệt Tống Đế thành.
Ngay sau đó lại dẫn động hơn một nghìn ma binh ma tướng gào rú.
Sau đó càng là một đường tàn sát diệt tộc.
Mỗi bên thế lực lớn ở địa ngục rốt cục cũng không thể ngồi yên.
Bốn phương tám hướng.
Đã có rất nhiều đại năng các thế lực đang chạy tới nơi đây.
Phương Tây, mây đen cuồn cuộn.
Phương Đông, có hư ảnh ma thần như ẩn như hiện.
Phương bắc, từng vị hư ảnh to lớn đã hiển hóa ra cái bóng mơ hồ.
Phía nam, càng có lệ quỷ đang gào thét, là có người đang khu sử lệ quỷ chạy tới nơi đây!
Lại.
Còn có một nhánh đội ngũ do mấy vị Diêm La tạo thành, đã lộ ra thân hình phía trên.
Địa ngục dưới sự thống trị của âm ty, thế lực khắp nơi đã đạt thành một loại cân đối ổn định, mà từ sau khi doanh câu hiện thân, làm những chuyện như vậy, đã phá vỡ sự cân bằng này, đây là chuyện cả địa ngục đều không muốn nhìn thấy, đương nhiên cũng bắt đầu bị toàn bộ địa ngục liên thủ bao vây tiễu trừ!
Chuyện này không liên quan tới việc anh ta có phải doanh câu hay không.
Mà là những người nắm quyền tầng lớp cấp cao theo bản năng muốn xoắn giết nhân tố không ổn định!
Mà sở dĩ Đại Trường Thu dám dừng lại, triệu tập thường thị dưới tay mình ứng chiến ngay tại đây.
Cũng vì không lâu lúc trước.
Anh ta cảm ứng được dị động trong Thập Vạn Đại Sơn.
Là Đế Thích tọa hạ của Bồ Tát.
Động thân!
Đuổi tạp gia đã lâu như vậy.
Hẳn mày cũng càn rỡ đủ rồi.
Lại xem mày có thể cuồng vọng đến khi nào!
- Phía dưới có năm đại thái giám, vì lý do an toàn, hay là chúng ta chậm một chút, tìm thái giám lạc đàn giết đi, đây cũng coi như hoàn thành hứa hẹn với Bình Đẳng Vương.
Ông chủ Châu đề nghị.
Vậy mà.
Doanh câu không chút do dự bắt đầu vuông góc lao xuống dưới.
Cứ như vậy đập thẳng về phía tứ hợp viện kia.
Đồng thời nói:
- Tôi... Thấy... Là... Năm... Người... Lạc... Đàn......
- ... ... - Châu Trạch.
Nhiều khi, Châu Trạch cũng không quá có thể hiểu được hành vi thói quen của tên ngu ngốc cứng đầu này.
Nhưng có thể lý giải hay không, hiện tại tạm đặt qua một bên không thảo luận, bởi vì tên ngu ngốc cứng đầu đã lao xuống.
Câu đối diện "có năm người lạc đàn" này.
Quả nhiên là kiêu ngạo đến cực điểm.
Hôm nay hai người mình giống như một chùm pháo hoa xán lạn, chỉ cầu một sảng khoái, chỉ cầu một sát na, nếu cưỡng cầu lý trí và vân vân gì đó, trái lại không có ý nghĩa gì.
Nếu bỏ qua Đại Trường Thu vẫn dẫn theo người đàn ông âm nhu trọng thương, ở đây, người có thể đánh có thể động cũng chỉ có năm thường thị.
Thật ra.
Có một việc.
Đại Trường Thu cũng rất khiến người bội phục.
Anh ta bị doanh câu đuổi chạy một đường, gài bẫy thật nhiều bộ lạc, thậm chí còn gài bẫy Tống Đế Vương Dư, nhưng anh ta vẫn ôm chặt "tiểu huynh đệ" thụ thương hấp hối của mình cùng chạy, không hề có ý định bỏ gánh nặng này đi, ngược lại cũng có thể tính là chân tình.
Lúc này.
Đại Trường Thu đứng ở phía trước nhất.
Phía sau là bốn thường thị đứng song song, trên vai của mỗi một thường thị đều có một con mèo, chỉ là màu sắc khác nhau.
Một thường thị phối một con mèo, dường như đây là nhãn hiệu của thường thị.
Hơi có điểm giống với truyền thống cẩm y vệ nhất định phải phối tú xuân đao, phi ngư phục.
Khi doanh câu rơi xuống thì.
Đại Trường Thu và bốn thường thị tách xa nhau.
Bốn con mèo đều tự huyễn hóa ra pháp tướng khổng lồ, trợ giúp thường thị của mình đối phó với địch.
Nhìn như đang hỗn chiến.
Nhưng việc hô ứng và phối hợp giữa bọn họ thật giống như tự nhiên mà thành, trong Thập Điện Diêm La, tùy ý chọn một người đến, đoán chừng sẽ lập tức lâm vào kết cục thân tử đạo tiêu.
Chỉ tiếc.
Người bọn họ chống lại là doanh câu.
Luận đánh nhau.
Không phải doanh câu khinh thường ai.
Đang ở đây.
Đều là rác rưởi.
Thời đại thượng cổ, hắn ta là tướng quân dưới trướng hoàng đế, đánh đông dẹp tây.
Sau đó anh ta lẻ loi một mình tới địa ngục, giết tới đám Ma thần trong địa ngục đâm quàng đâm xiên.
Châu Trạch vẫn cảm thấy.
Loại người có tính cách giống tên ngu ngốc cứng đầu rất khó sống lâu được.
Mà năm đó, sở dĩ anh ta có thể sống lâu lại sống tốt như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản.
Một chữ:
Cường!
Cái khác tao không biết, nhưng tao biết đánh nhau!
Chỉ vậy là đủ rồi.
Hai đấm một đá, không vũ khí, thậm chí không có tràng diện "sơn băng địa liệt thủy đảo lưu".
Thật ra chiến cuộc giữa song phương càng giống với trong nháy mắt từ vị diện huyền huyễn tiến vào vị diện võ hiệp Kim Dung.
Quyền qua cước lại.
Phá lệ hòa mình thân dân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận