Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 667: Hai người đi

- Anh không chết?
Ông chủ Châu còn tưởng vì cứu mình, tên ngu ngốc cứng đầu cam nguyện đoạn hậu, chừa lại chút sinh cơ cuối cùng cho mình.
Dù sao.
Cuối cùng sau khi đánh bản thân mình vào cầu Nại Hà.
Anh ta còn đi lên một đấm đánh Địa Tạng Vương Bồ Tát ngã xuống khỏi Phật liên.
Thấy thế nào.
Cũng giống hình ảnh và bầu không khí của người quyết tâm ở lại đoạn hậu.
Mới vừa rồi còn đang đau lòng.
Còn đang tiếc hận.
Còn đang dựa theo kịch bản máu chó nhất trong phim truyền hình để bày tỏ tình cảm trong lòng…
Ai biết.
Bản thân mình mới vất vả lắm mới đắp nặn được một chút cảm xúc.
Tên ngu ngốc cứng đầu lại có thể không chết!
Thật.
Lãng phí tình cảm.
Cái loại cảm giác này.
Giống như khi bạn muốn phóng ra, bỗng nhiên đường ống thít chặt, cứ phải gọi là nghẹn!
Cũng nhưng vào lúc này.
Châu Trạch chợt phát hiện bóng dáng mình bắt đầu chồng chéo.
Vẫn là một mình anh đang dọc theo vòng sáng đi lên phía trước.
Nhưng hai tay và hai chân.
Dường như còn có thể nhìn thấy khác một cái bóng khác chồng lên trên người mình.
Đây là cái bóng của doanh câu.
Bọn họ.
Vốn là một thể.
Một linh hồn.
Phân ra hai ý thức.
Nói chính xác hơn.
Châu Trạch là một ý thức khác đã được đản sinh ra.
Trong lúc doanh câu đang ngủ say dưỡng thương.
Cũng có thể dùng từ tâm thần phân liệt để hình dung.
Tuy nói vẫn còn có chút không khớp..
Không biết bao nhiêu lần luân hồi ẩn giấu.
Từng sinh ra bao nhiêu tồn tại tương tự với Châu Trạch.
Nhưng doanh câu thì cố định, "chó giữ nhà" lại như nước chảy.
Nếu trong số các đời “chó giữ nhà”.
Tổ chức một trận thi đấu ban thưởng.
Hẳn Châu Trạch cũng có thể nhận được một "hoa bé ngoan".
Chí ít.
Trong số chó giữ nhà.
Anh cũng có thể tính là một con ưu tú nhất, xuất sắc nhất.
Rất nhiều con chó giữ nhà.
Sống cả đời.
Còn không biết rõ ràng trong cơ thể còn có một người khác.
Có điểm giống với một siêu nhân lại quên mất mình là siêu nhân.
Vẫn lấy thân phận người bình thường mà sống cuộc sống của người bình thường.
Sinh, lão, bệnh, tử.
Có lẽ.
Bình thản là phúc.
Nhưng lấy góc độ của người đứng xem đến xem, luôn cảm thấy quá mức biệt khuất, quá mức không tận hứng.
- Anh rất muốn tôi chết?
Cái bóng như trọng điệp.
Cho nên khi nói chuyện.
Như Châu Trạch đang lầm bầm lầu bầu.
Cũng không có dừng lại và tiếng vang.
Điều này khiến Châu Trạch còn có chút không quen.
Thật ra.
Trước đây lúc doanh câu chiếm lấy quyền chủ động của thân thể.
Anh ta nói chuyện khá lưu loát.
Chẳng qua khi đó, ông chủ Châu vẫn đang hôn mê, đang ngủ say, cho nên không biết.
Loại tình huống này ngược lại có thể lý giải, dùng miệng để đối thoại với người khác và dụng tâm để đối thoại với người khác, vốn sẽ có tốc độ không giống nhau.
- Vậy anh cho rằng mới vừa rồi tôi cảm xúc dâng trào như vậy để làm gì?
- A.
- ... ... - Châu Trạch.
- Cẩn thận chút, cùng đi, anh không muốn đầu thai chứ?
- Ừm.
Đã có sinh lộ.
Nếu có thể đi ra ngoài.
Kiểu gì cũng phải tiếp tục ngẩng đầu đi về phía trước.
Bất cứ lúc nào cũng phải cầu sinh, phải giữ tính năng động chủ quan lớn nhất!
Ông chủ Châu cũng không muốn phải đầu thai một cách không giải thích được.
Lần đầu thai này giống như máy tính format, sau khi đầu thai, mọi thứ đều không còn.
Quản cái gì mà kiếp trước và kiếp này.
Dù sao cũng không phải ta.
Hơn nữa.
Ở đây khắp nơi đều khiến người mất phương hướng cảm giác.
Nếu không phải doanh câu xuất hiện đúng lúc, bước đi cùng với mình.
Rất có thể Châu Trạch sẽ không chống đỡ nổi.
Chỉ là.
Cảm giác đói bụng muốn chết này.
Cũng không vì doanh câu xuất hiện mà giảm xuống.
Trái lại dường như hai đạo ý thức cùng cộng lại.
Đói hơn!
- Đói...
- Đói...
Doanh câu đưa tay.
Dường như hơi do dự.
Kề bên này.
Đều là đủ loại vòng sáng rậm rạp chằng chịt.
Đều là.
Linh hồn cực kỳ tinh khiết!
Cầu Nại Hà.
Giống như dây chuyền sản xuất công nghiệp.
Loại bỏ tất cả tạp chất.
Lưu lại một bộ phận thuần túy nhất tiếp tục cung cấp lên.
Linh hồn nơi này.
Đều phải đi đầu thai.
Giống như lát cá sống thơm ngon nhất, sạch sẽ nhất.
Không cần thêm bất kỳ gia vị gì.
Cũng đã rất thơm.
Tay doanh câu duỗi phân nửa.
Lại không động được.
- Anh định làm gì?
- Anh làm gì vậy!
Doanh câu hơi tức giận.
Đói bụng.
Đi ăn.
Là lẽ thường.
Mà chó giữ nhà của chính mình.
Lại vào lúc này mà giảng đạo lý nhân từ với mình.
Cũng dám ngăn cản mình.
Chính anh đói tới cỡ nào.
Tôi có thể tinh tường cảm giác được!
- Đều là đứa bé, sẽ được sinh ra ngay thôi, rất có thể mẹ bọn họ còn đang được giải phẫu trên giường mỗ, rất có thể cha bọn họ đang chờ ở bên ngoài phòng giải phẫu.
Châu Trạch rõ ràng.
Doanh câu ăn mất một linh hồn ở chỗ này.
Đồng nghĩa với lập tức sẽ có một trẻ sơ sinh sắp sinh ra trực tiếp chết từ trong trứng nước.
Ông chủ Châu không phải loại người cổ hủ.
Thậm chí.
Anh rất ích kỷ.
Nhưng loại chuyện này.
Anh thực sự không muốn làm, cũng không dám làm.
Trước đây khi bản thân mình làm bác sĩ thì.
Phương thức giải trí anh thích nhất không phải tới quán bar, cũng không phải tới khu vui chơi nào đó.
Mà anh thích ở đứng bên ngoài phòng giải phẫu của khoa phụ sản.
Nhìn người đàn ông lo lắng chờ đợi bên ngoài.
Bởi vì anh là cô nhi.
Là người không cha không mẹ.
Doanh câu không đồng ý.
Còn đang vươn tay.
Nhưng Châu Trạch chống cự cũng rất kiên quyết.
Cuối cùng.
Doanh câu đành phải thu hồi tay.
Đã rất đói bụng.
Nếu còn tiếp tục hao tổn lẫn nhau.
Sẽ càng đói hơn.
Thậm chí.
Rất có khả năng sẽ không đi ra được.
- Tại sao chúng ta lại đói? - Châu Trạch hỏi.
Linh hồn có cần ăn cơm không?
- Cầu Nại Hà loại bỏ tạp chất trong linh hồn.
Ah.
Châu Trạch đã hiểu.
Bởi vì linh hồn trở nên nhẹ hơn.
Cho nên biến thành đói bụng.
Tiếp tục đi lên phía trước.
- Đám Diêm La đều đã xử lý tương đối rồi?
- Trọng thương, không có mấy trăm năm tu dưỡng, rất khó phục hồi như cũ.
Trên thực tế.
Có một chuyện .
Doanh câu không nói cho Châu Trạch.
Nhưng nghĩ đến hẳn Châu Trạch có thể hiểu.
Đó chính là trong trận chiến lúc trước, Địa Tạng Vương Bồ Tát mượn đao giết người.
Chẳng qua.
Đám Diêm La này tuyệt không phải hạng nhân vật dễ đối phó.
Nhìn như nguyên một đám bị bản thân mình đánh vỡ pháp thân, bị thương nghiêm trọng.
Nhưng càng giống với không trâu bắt chó đi cày, hoàn thành một hồi nghi thức.
Lại liên tưởng tới đám Diêm La một tay hợp thành chữ thập hô Phật hiệu ngay trước mặt mình.
Trong lòng doanh câu lại không kìm được chán ngán.
Một đám không ra gì.
Mất mặt.
- Vậy còn anh?
- Ừm?
- Anh không sao chứ?
- Không chết được.
- Ah.
Trước đó khi Châu Trạch biết doanh câu không chết còn rất vui vẻ.
Hiện tại anh cảm thấy, doanh câu còn chưa chết, có chút bất đắc dĩ.
- Anh rất muốn tôi chết?
- Không thể nói thành lời.
- Chờ sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ ngủ say.
- Nửa tháng?
- Một tháng?
- Ba tháng?
- Nửa năm?
- Một năm?
- Không phải mười năm đấy chứ?
- Trừ phi anh tìm được thứ có thể khiến tôi thức tỉnh, nếu không, tôi rất khó có thể tỉnh lại.
- Ah.
Rất khó có thể tỉnh nữa.
Châu Trạch thở dài.
Tiếp tục nói:
- Vậy thứ kia hẳn rất khó tìm?
- Có thể tìm được, chính tôi đã đi tìm.
- Ah.
Châu Trạch lắc đầu.
- Tôi sẽ thử một chút.
Không có anh ở.
Xem báo chí phơi nắng.
Trong lòng cũng thấy không nỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận