Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 206: Thỉnh Thần thượng thân! (2)

Lão đạo sẽ không đọc khẩu quyết thỉnh Thần của Đạo gia, trái lại lão nhảy tưng tửng giống hệt như Khiêu đại thần của vùng Đông Bắc, dáng vẻ thoạt nhìn rất buồn cười.
Đột nhiên, thân thể lão đạo run rẩy, sau đó hai tay lão chống lấy đầu gối của mình, nửa người trên rũ thấp xuống.
Hứa Thanh Lãng vừa khó khăn che lấy vết thương trên bụng của mình, vừa mang theo hi vọng đưa mắt nhìn hướng lão đạo, lúc này bọn họ đã không còn cách nào nữa, chỉ có thể để lão đạo mời tiểu quỷ nhập vào người, thật sự là rất bất đắc dĩ. Thế nhưng có thể nhiều hơn chút chiến lực nào thì hay chút chiến lực ấy, thịt muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, không phải sao?
Lá bùa kia cũng không phải lá bùa thỉnh Thần phụ người chính nhi bát kinh gì, thật ra lá bùa này chính là lá bùa lúc trước giúp Hứa Thanh Lãng có thể đi vào Ba Làng, tác dụng của lá bùa này chính là đè thấp dương khí trên cơ thể người sống, che phủ ba chén đèn trên cơ thể người, làm cho quỷ hồn có thể nhập vào cơ thể.
Lão đạo chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lão nhìn về phía Hứa Thanh Lãng đang nằm dưới đất, ngay sau đó cười khổ nói:
- Mẹ nó, vô dụng, chẳng lẽ dương khí trên người bần đạo quá nặng rồi sao?
Hứa Thanh Lãng chán nản nghiêng đầu, cậu ta cảm thấy tuyệt vọng.
Lão đạo lại tiếp tục dán lá bùa lên đầu, vừa rồi lão nhảy cà tưng cà tưng mệt muốn chết, tay lão không tự chủ được vuốt ve đũng quần của mình một cái, nhưng rất đáng tiếc, lá bùa ở nơi ấy lão đã dùng từ sớm.
- Rống!
Một tiếng rít gào truyền ra từ linh hồn võ sĩ trong áo giáp.
Sau đó võ sĩ trực tiếp công kích tiểu loli, tươi sống thừa nhận một lần cắt của tiểu loli, đồng thời còn trảm xuống một đao. Tiểu loli giơ hai tay lên kẹp lấy đao võ sĩ, đồng thời đầu lưỡi của cô bé trực tiếp xuyên thủng áo giáp của võ sĩ, thế nhưng lại bị võ sĩ đạp trúng một cước.
- Rầm!
Tiểu loli bay ngược ra ngoài.
Nặng nề mà nện xuống đất.
Áo giáp của võ sĩ bị tổn hại nghiêm trọng, hơn nữa còn đang không ngừng rạn nứt ra, hiển nhiên nó đã sắp không thể chống đỡ được nữa, nhưng hắn vẫn đang gắng sức đi thẳng tới bức điêu khắc của Tào Đỉnh.
- Xong rồi!
Lão đạo vỗ đùi, lúc này hơi thở lưu manh trên người lão lộ ra rất rõ ràng, lão trực tiếp cầm lấy một miếng xi măng đổ vỡ bên cạnh lên, xông thẳng về phía võ sĩ kia.
Lúc này lão đạo đã liều mạng, mà lão cũng chẳng có biện pháp nào khác ngoài cách liều mạng.
Tình cảnh hiện tại giống hệt như tất cả quân đội chính quy đang thủ thành đều đã chết trận, chỉ có thể để phụ nữ già yếu và trẻ con xông lên tiếp tục đánh.
Không thể không nói.
Lão đạo hiểu rất rõ vị trí của bản thân mình.
Tuy rằng võ sĩ đã bị tiểu loli đánh tới thương tích nghiêm trọng, thế nhưng con rết trăm chân chết cũng không ngã, chỉ thấy lão vừa đâm đầu tới đồng thời đao võ sĩ cũng đâm về phía lão, lão đạo sợ đến mức thân thể run lên một cái.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lá bùa được dán trên trán lão đạo bỗng nhiên rách ra làm đôi, đồng thời khí chất cả người lão đạo cũng đột nhiên biến đổi hẳn. Lúc này lão đột nhiên nghiêng người tránh thoát một đao kia, đồng thời thủ chưởng của lão cũng thuận theo mặt sau của đao võ sĩ đè ép nó xuống, lưỡi đao theo quán tính đâm thẳng xuống đất, mà bản thân lão đạo thì lại vô cùng quả cảm ép sát võ sĩ kia, bả vai lão hung hăng đập về phía mũ giáp của võ sĩ.
- Rầm!
Một tiếng vang thanh thúy.
Áo giáp trên người võ sĩ lại lần nữa bị tổn hại trên diện tích lớn, thân thể nó càng không ngừng lay động lui về phía sau, giống hệt như một món đồ chơi nhựa đã sắp hết pin vậy.
Nhưng võ sĩ lại chẳng quan tâm tới thương thế của mình, đôi mắt màu đỏ thẫm của hắn mang theo một tia sáng đặc thù nhìn chằm chằm vào lão đạo.
Trong ánh mắt này có kiêng kỵ cùng ngưng trọng.
Thậm chí.
Còn có một loại mang tên sợ hãi.
Lão đạo rút đao võ sĩ trên đất ra, rất thuần thục mà múa đao một cái, ngay sau đó lão giơ đao lên chỉ thẳng vào tên võ sĩ, trong miệng truyền ra hai chữ vừa khàn khàn vừa âm vang hữu lực:
- Giết Oa!
Châu Trạch không lựa chọn tự ý xông thẳng vào khu vực đã bị cờ xí bao phủ, bởi vì anh không chắc chắn được lá cờ này có thể tạo thành ảnh hưởng đặc thù đối với anh hay không.
Chẳng qua, cũng không phải không vào nơi ấy thì hoàn toàn không còn biện pháp gì nữa.
Giờ này khắc này, ông chủ Châu quơ móng tay của mình đứng bên ngoài vòng tròn, đe dọa những vong hồn bị hấp dẫn tới nơi đây, khiến bọn họ không dám đi vào trong phạm vi của cờ xí.
Ba bộ áo giáp này vẫn đang dựa vào những vong hồn trước mắt tiến vào bên trong phạm vi của cờ xí, cung cấp sát khí để bọn hắn có thể thức tỉnh, chỉ cần mình ngăn chặn không cho những vong hồn này tiến vào chẳng khác gì rút củi dưới đáy nồi.
Cô gái Nhật Bản thì lại đứng yên bên cạnh Châu Trạch, ánh mắt cô ấy phiếm hồng, các bộ vị trên thân thể cũng bắt đầu vặn vẹo, trên người tản ra khí tức giúp Châu Trạch đe dọa ngăn cản những vong hồn kia.
Thật ra, phần lớn vong hồn ở đây đều chỉ có thể xưng là "vong hồn", thậm chí còn chưa thể xưng là "quỷ", bởi vì bọn họ vốn nên vào địa ngục, chỉ có điều sua khi bọn họ chết đã bị hoàn cảnh từ trường đặc thù trên núi Giang Quân “câu” qua đây, từ đó mới hội tụ ở nơi này.
Mà cô gái Nhật Bản kia lại là một con quỷ đường đường chính chính, bởi cô ấy có chấp niệm báo thù rất sâu, cũng bởi vậy cô ấy mới có thể giữ vững sự thanh tỉnh của bản thân mình trong mội trường như vậy.
Cô ấy cũng không vì người tạo nên bố cục bên trong là người Nhật Bản mà có ý nghĩ gì khác. Đối với cô ấy, nhân sinh tươi đẹp của bản thân đã bị chính người “đồng tộc” hủy diệt, mà chuyện cô ấy muốn làm bây giờ chỉ có báo thù!
Thật ra Châu Trạch cũng cảm thấy bản thân mình đồ ngốc, giống hệt như một người lớn cầm dao đe dọa mấy bạn nhỏ trong trường mẫu giáo tuyệt đối không được nhúc nhích vậy, đây là một hành động rất không có phẩm giá, thế nhưng đó lại là chuyện duy nhất Châu Trạch có khả năng làm được.
Châu Trạch không dám mạo hiểm, ngộ nhỡ bản thân mình trực tiếp xông vào lại bị lá cờ xí kia ảnh hưởng thì hỏng thật.
Lại nói bản thân mình không giống những người này, nếu như nói bọn họ chỉ là từng bình từng bình ắc quy, thì bản thân mình phải tương đương với một nhà máy năng lượng nguyên tử.
Châu Trạch cũng đã từng thử mở cửa địa ngục để đưa những vong hồn này vào, thế nhưng đoán chừng nơi này đang là thế giới trong gương, không thể nào mở cửa địa ngục được. Thế nhưng ít nhất Châu Trạch còn có thể rõ ràng một điểm, đó chính là hiện tại thế giới hiện thật chắc hẳn cũng đang rối như tơ vò, cũng không biết mấy người Bạch Oanh Oanh cùng tiểu loli có thể chịu nổi hay không.
Mà trên thực tế, nếu như không phải Châu Trạch kịp thời ngăn cản, khiến một bộ áo giáp mới thức tỉnh được bị mất đi luồng sát khí liên tục không ngừng, sợ rằng tình huống bên ngoài đã sớm trở nên cực đoan ác liệt.
Mà sở dĩ lúc trước lực lượng của võ sĩ biến hóa như dây cáp treo cũng là vì nguyên nhân này.
Châu Trạch vừa chú ý tới những vong hồn đang mơ mơ màng màng chỉ muốn đi thẳng tới cánh cửa kia, vừa phải chú ý tới tình huống phía sau. Anh phát hiện bộ áo giáp màu đen đang lơ lửng đã hư hại bảy tám phần mười, đáy lòng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, đoán chừng tình huống bên ngoài cũng không đến mức hoàn toàn mất khống chế, nhỉ?
Vậy mà đúng lúc này, ba người mặc quân phục quân Nhật vốn chỉ vây quanh cột cờ nhảy nhót hỗ trợ hấp dẫn vong hồn lúc trước lại đồng thời cầm đao trong tay, lao thẳng về phía Châu Trạch, trong miệng còn đang hô hoán cái gì đó.
Châu Trạch không quan tâm tới thanh đao trong tay bọn họ, khi người đầu tiên xông tới, anh trực tiếp trở tay dùng móng tay bóp lấy chuôi đao của đối phương, sau đó nhấc nó lên. Bởi vì lúc trước đối phương chạy quá nhanh nên theo quán tính, anh ta chủ động ngã về hướng Châu Trạch, Châu Trạch trực tiếp bóp chặt cổ đối phương, năm móng tay không chút lưu tình đâm thẳng vào cổ đối phương!
- Muốn làm quỷ Nhật tới phát điên rồi đúng không? - Châu Trạch trầm giọng nói.
- A a a a a! ! ! ! ! ! ! ! !
Người đàn ông phát ra tiếng thét chói tai vô cùng thê thảm, tại thời khắc này, dường như anh ta cũng đã lấy được chút thanh tỉnh trong thoáng chốc.
Bản năng "cầu sinh" rất cơ bản quấy phá, vào lúc này, không ngờ anh ta còn có thể nhìn Châu Trạch cầu xin:
- Tôi không phải người Nhật Bản, tôi là người Trung Quốc, tôi là người Trung Quốc.
Châu Trạch không hề khách khí chút nào, trực tiếp vặn gãy cổ anh ta, đồng thời khói đen trên móng tay anh còn hóa thành một "lưỡi dao" sắc bén, trong nháy mắt xoắn nát vong hồn của anh ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận