Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1564: Ông cháu (1)

Thật ra thì, vào lúc này, dù sao thì cũng vừa xảy ra chuyện, người bình thường đều cảm thấy ngốc ở bên cạnh ông chủ mới là an toàn nhất, nhưng lão Trương lại là trường hợp đặc biệt.
Cho dù là Châu Trạch, cũng không có phản đối lão Trương tiếp tục duy trì cuộc sống trước đó, dù sao, chính trị tuyệt đối cũng cần cập nhật theo thời gian thực tế mới có thể duy trì tuổi trẻ mãi mãi.
Lão Trương ngồi lên xe của mình, thắt dây an toàn, lúc chuẩn bị nổ máy xe thì lại phát hiện vị trí phó lái bên cạnh mình lại có một người ngồi vào.
- Oa!
Lão Trương sợ hết hồn!
Cũng may, lần này lão Trương cũng không phụt ra lời thô tục gì.
Theo một thống kê không đáng tin cậy, trên dưới bảy mươi phần trăm câu chửi thề của người Trung Quốc đều có liên quan đến việc hỏi thăm sức khỏe của tổ tông đối phương.
- Vết thương lành rồi?
Đứa bé trai hỏi.
- Vâng, đã ổn lắm rồi.
Lão Trương gật đầu một cái, thật ra thì, anh ấy chỉ bị trầy ngoài da mà thôi, những vết thương này, hơi xử lý một chút, cũng không có gì đáng ngại.
- Vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều một chút thì sẽ tốt hơn. - Đứa bé trai nói.
- Không có chuyện gì.
Đứa bé trai liếc mắt, thở dài, nói:
- Ngày mai mấy người ông chủ của anh sẽ được sắc phong.
- Vâng, con biết, là người sắc phong cho bọn họ.
- Đúng vậy, đáng tiếc trong đó không có anh.
- Ầy... Ha ha.
- Tôi biết, cái thứ ở bên trong cơ thể anh, nó thực sự rất lợi hại.
- Vâng.
- Nhưng, cháu ngoan à.
- Ờm.. vâng ạ.
- Dù sao thì anh cũng không phải là ông chủ của các người, nói như thế nào đây, tôi phát hiện, ông chủ của các người, hẳn là đã đạt đến một loại cảnh giới khác rồi.
- Một loại cảnh giới mà người bình thường căn bản là không đạt tới được, không thể bắt chước được, cũng không học tới được.
- Ý của tôi là, quan hệ giữa anh ta và vị nhân vật đáng sợ ở bên trong cơ thể anh ta kia,
- Anh hiểu chứ?
- Mặc dù không hiểu rõ là người đang nói về điều gì, nhưng ý tứ đại khái, thì con đã hiểu rồi.
- Anh rất khó có thể đạt thành một mối quan hệ với vị bên trong cơ thể anh, thật ra thì, cho dù là đến lúc này, anh cũng chỉ trộm được một phần lực lượng của vị bị phong ấn bên trong cơ thể mình mà thôi.
- Là mấy người ông chủ làm.
- Anh là đang trách bọn họ...
- Không, ý của con không phải như vậy.
- Ừm, đừng sinh lòng oán giận, bất cứ lúc nào cũng đừng như vậy, sấm chớp hay là mưa móc đều là ân vua.
- Thật bất ngờ, người lại nói ra một điều như vậy.
- Đây không phải là kế ông cháu sau?
- Ừm.
- Cho nên, tôi muốn nói là, anh có bản lĩnh của chính mình, mới là nền tảng để đứng vững, lần này chết mấy hai quỷ sai, nói thật, đó vốn là cơ hội của anh.
- Một bộ đầu có thể thu nhận từ ba đến năm quỷ sai làm thủ hạ, tạo thành thành viên nòng cốt ban đầu của mình, chuyện này vốn là bình thường.
- Anh xem An Bất Khởi kia một chút đi, lúc trước, Phùng Tứ chính là người mà An Bất Khởi thu nhận khi làm bộ đầu, sau đó hai người đều làm lên tuần sứ, vẫn Tiêu không rời Mạnh Mạnh không rời Tiêu như trước.
- Hiện tại anh đã ở vị trí này, cũng giống như những cận thần trong phủ Thái tử trước kia vậy, có cơ hội nhất phi trùng thiên*.
(*bay vút tận trời xanh)
- Con không suy nghĩ nhiều như vậy, con chỉ muốn mỗi ngày đi làm thật tốt, mỗi ngày làm việc thật chăm chỉ, hy vọng Thông Thành, hy vọng người dân Thông Thành, mỗi ngày đều bình bình an an, có thể an cư lạc nghiệp.
Đứa bé trai chỉ chỉ mặt mình, nói:
- Có phải là lãnh đạo của anh cũng có một gương mặt con nít không?
Lão Trương lắc đầu một cái.
- Vậy chắc hẳn là gương mặt của tôi rất giống máy quay phim đúng không?
- Tại sao người lại nói như vậy?
- Là tại sao anh lại nói như vậy.
- Con là thành tâm muốn...
- Được rồi, được rồi, tôi nhận thua, tôi nhận thua, mẹ nó chứ, bây giờ tôi thực sự cực kì hối hận tại sao lúc trước không bắn ba ba của anh vào tường đi cho rồi!
- ... - Lão Trương.
- Thật ra thì, con cảm thấy vào một số thời khắc, khi làm việc, thực sự có thể bớt đi chút hơn thua được mất của cá nhân, dáng vẻ như vậy, có lẽ thời gian có thể trôi qua nhẹ nhàng hơn một chút, hoặc có lẽ là, thời gian có thể trôi qua một cách có ý nghĩa hơn một chút.
- Đạo lý này còn cần anh dạy sao? Lúc trước khi lão tử giết người phương Tây thì đã có giác ngộ này rồi!
Lão Trương ngoan ngoãn gật đầu.
- Được rồi, con trai của anh, tôi đã từng… thôi quên đi, cháu trai của tôi sắp kết hôn rồi sao?
- Vâng, đã đính hôn rồi, hai người cũng đã đi nhận chứng nhận rồi, lần này là chính thức làm mâm rượu với thân thích trong nhà.
- Người làm cha như anh, đã chuẩn bị gì rồi?
- Con là cấp trên của nó, đưa những thứ quá quý giá, không quá thích hợp.
- Này, nó là con trai của anh, anh cũng không cần phải cứng đầu như vậy chứ?
Lão Trương liếm môi một cái, nói:
- Căn nhà và tiền tiết kiệm của con lúc trước, cũng đã thành di sản của con, cho nó thừa kế mà.
- Vậy có thể có được bao nhiêu tiền chứ, nếu không phải con dâu của tôi (mẹ của của lão Trương)* biết làm chút chuyện kinh doanh, mấy tên đàn ông nhà họ Trương các người, đoán chừng là lúc này, ngay cả việc mua một căn nhà lo liệu cho mấy đứa trẻ cũng không thể làm được đi.
- Dạ dạ dạ.
Bối phận đã rối loạn, lão Trương cũng không đi sửa lại, quá khó đọc rồi.
Cũng không thể trách được lúc người đi trước tạo nên bộ ngôn ngữ không chú ý tới điểm này, dù sao, người bình thường cũng chưa từng dùng đến những từ này*.
(*trước đó tác giả đã viết Trương lão đầu là “tằng tằng tôn phụ” của lão Trương, là cháu 4 đời, nhưng ở đoạn này tác giả đã viết con dâu của Trương lão đầu là mẹ của lão Trương (ở đây cho thấy là Trương lão đầu bị loạn))
- Coi như là tôi đã nhìn ra, ông chủ của các người đang dùng anh làm bảng hiệu
Lão Trương cười một tiếng.
- Được rồi, thả tôi xuống ở chỗ quảng trường trước mặt đi.
- Người đi chỗ nào? Con trực tiếp đưa người tới đó.
- Tôi đến ga đường sắt cao tốc, tới Nam Kinh trước, sau đó lại chuyển tàu cao tốc đến Bắc Kinh, buổi chiều ngày mai lại bay trở về.
Dù sao, tối ngày mai ông ta còn phải tổ chức sắc phong cho mấy người Châu Trạch.
- Gấp rút như vậy sao?
- Ngày mai, sau khi sắc phong, tôi còn phải đi ra ngoài sắc phong cho những người khác, trong thời gian ngắn, là rất có thể quay lại Thông Thành được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận