Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1011: Lựa chọn hình phạt tàn khốc (1)

Châu Trạch liếc mắt nhìn lão đạo, nói:
- Lỡ như bọn họ bị giày vò lại ra được cảm giác thoải mái thì làm sao đây?
- … - Lão đạo.
Cũng đúng nha.
Há chẳng phải là để cho bọn họ mỗi ngày đều được thoải mái sao?
- Được rồi, xem thử bốn tờ này đi.
Châu Trạch chọn lựa bốn hình phạt.
Cầm bút máy lên.
Chuẩn bị bắt đầu vẽ.
- Ông chủ, tài nghệ vẽ tranh của anh ra sao vậy?
Lúc này lão Trương đi vào, anh ấy vừa mới ở bên ngoài hút thuốc, ngược lại anh ấy không tham gia lựa chọn này, không phải là anh ấy làm màu, mà là bữa khuya ăn nhiều quá, cần phải tiêu cơm.
- Nếu không, đưa bút cho anh, anh làm đi?
Châu Trạch đưa bút máy về phía lão Trương.
Lão Trương lập tức khoát tay cười khổ nói:
- Chuyện này không được, chuyện này không được.
Thật ra thì.
Trong lòng mọi người đều biết.
Chuyện cầm bút máy họa lên trên sách âm dương.
Chỉ có bản thân ông chủ mới làm được, những người khác căn bản là không làm được, riêng phản chấn của sát bút cùng với phản chấn của sách âm dương, cũng đã không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được.
Kỹ năng hội họa của Châu Trạch, thật sự là kiểu mà còn chưa được tính là nghệ sĩ nghiệp dư, nhưng hiệu quả vẽ ra, lại không tệ, thậm chí có thể nói là rất tốt.
Ngay từ đầu là dựa theo hình trên tấm ảnh màu mà vẽ lại, từ từ, cũng có thể thêm thắt một vài ý đồ của mình một cách hợp lý.
Mấy tên hóng chuyện đang vây xem ở bên cạnh phát ra tiếng than thở.
Phải nói là ông chủ thâm tàng bất lộ.
Nhất là Oanh Oanh.
- Oa nha, ông chủ, cho tới bây giờ tôi còn không biết là anh biết hội họa đó, hơn nữa còn vẽ tốt như vậy.
Sát bút khẽ run lên, tỏ vẻ tôn kính.
Châu Trạch dùng sức nắm chặt một chút, khẽ mỉm cười, ý nghĩa trong nụ cười đó không quá khó hiểu, ý tứ chính là chuyện này còn chưa tính là gì đâu, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi?
Thật ra chuyện này còn bởi vì anh và sát bút tâm ý tương thông, cho nên sát bút đã lặng lẽ sửa đổi và hoàn thiện cho anh.
Đương nhiên là không cần phải giải thích chuyện này rồi, duy trì sự hiểu lầm tốt đẹp này, cũng rất tốt.
Rất nhanh.
Đã vẽ xong bức họa đầu tiên.
Là trừng phạt uống nước thép nóng chảy mà luật sư An đã lựa chọn.
Đặt bút xuống.
Châu Trạch không vội vẽ bức thứ hai, bởi vì anh không biết được làm như vậy rốt cuộc có hiệu quả hay không.
- Bắt một tên đến đây.
Châu Trạch nói.
Luật sư An lập tức đi bắt vong hồn của nữ bắt cóc kia tới.
Kéo lá bùa ở trên trán ả ta xuống.
Nữ bắt cóc lập tức gào to:
- Các người là ai, đây là nơi nào, các người muốn làm gì tôi, làm gì đó! ! !
- Càn rỡ!
Châu Trạch liếc mắt nhìn ả ta.
Khí tức của bộ đầu tản ra.
Nữ bắt cóc lập tức quỳ xuống, run lẩy bẩy.
Đối với vong hồn mà nói.
m ti cùng với tất cả mọi thứ mang hơi thở của âm ti.
Đều cực kì khủng bố đấy!
Có thể ác quỷ hoặc quỷ vật cao cấp còn khá hơn một chút, nhưng ả bắt cóc này thế nhưng không có cơ hội cũng không có thời gian biến thành những thứ khác.
- Van cầu ngài, bỏ qua cho tôi đi, bỏ qua cho tôi đi, cầu xin ngài, tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài muốn tôi làm gì tôi cũng đều tình nguyện, van cầu ngài bỏ qua cho tôi, tha mạng cho tôi.
Ả lừa đảo không ngừng dập đầu cầu khẩn Châu Trạch.
Giống như cô bé lúc trước bị bọn chúng lừa gạt đem bán vậy, cô bé cũng đã từng cầu xin ả ta giống như vậy.
Thật ra thì, rất nhiều người đều thích chơi loại tiêu chuẩn kép này, nhất là kẻ ác.
- Đi ra, kéo người vào đi.
Châu Trạch gọi một tiếng.
- Meow!
Con Hắc Miêu kia.
Từ trong sách âm dương nhảy ra ngoài.
Hứa Thanh Lãng đứng ở bên cạnh, ánh mắt nóng bỏng mà nhìn con Hắc Miêu này, cậu ta nhớ rõ, con Hắc Miêu này biết trận pháp.
Hắc Miêu có chút ngoài ý muốn nhìn lướt qua người đàn ông xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ đó, cảm thấy ánh mắt của người này nhìn nó có chút nóng rực.
- Đưa vào đi.
Châu Trạch nói.
- Meow!
Cái đuôi của Hắc Miêu dài ra, trực tiếp vòng qua vong hồn của ả bắt cóc đó, cưỡng ép nhét ả ta vào bên trong sách âm dương.
Sau đó.
Trong bức họa Châu Trạch vừa mới vẽ xong kia.
Ở giữa đám tiểu quỷ.
Xuất hiện bộ dạng kinh hoảng của ả bắt cóc.
Hình ảnh bắt đầu chuyển động.
Ả bắt đầu bị phơi nắng, bắt đầu mất nước nghiêm trọng, bắt đầu vô cùng khát nước, sau đó có một tiểu quỷ đưa nước thép nóng chảy cho ả…
Rõ ràng chẳng qua chỉ là hiệu quả chuyển động thô sơ của phim hoạt hình vài chục năm về trước.
Nhưng lại thực sự làm cho người ta một loại cảm giác da đầu tê dại.
Bởi vì.
Những thứ này.
Đều là chân thật.
Ả ta sẽ vĩnh viễn ở trong này.
Vĩnh viễn không ngừng thừa nhận loại hình phạt này.
Không cách nào hoàn thành.
Không cách nào đi đến cuối cùng.
Thẳng đến lúc Châu Trạch quên đi sự tồn tại của ả.
Nhưng quên mất.
Cũng mang ý nghĩa là vĩnh viễn không ngưng!
Xử lý vong hồn, không cần phải đi cân nhắc mức độ hình phạt, hoàn toàn phải xem làm sao bạn mới có thể thoải mái thì làm.
Thập Điện Diêm La của địa ngục, thật ra thì mỗi nơi có chuyên môn riêng, tỷ như Bình Đẳng Vương của điện thứ chín lúc trước, trông coi phần lớn hình phạt, nhưng bởi vì tính đặc thù của tiệm sách, cho nên mấy chuyện mà anh đã qua mặt âm ti, cũng không có ai thật tự coi đó là chuyện đáng kể.
Hiện tại trật tự của âm ti vốn đã buông lỏng, một vài chuyện cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở, huống chi, tiệm sách này, bọn họ tự nhiên vô hình.
Trời cao hoàng đế xa, vô pháp vô thiên.
Châu Trạch lại vẽ ba bức họa, đều là hình phạt mà mọi người đã lựa chọn lúc trước, sau đó theo thứ tự mà kéo lão già, thím mập cùng với tên bắt cóc vào trong đó.
Lão già bị ném vào bên trong hang rắn, chịu đựng vạn xà cắn xé, thống khổ, còn có vô số con rắn nhỏ bò tới bò lui giày vò trong cơ thể mình, lại vĩnh viễn không chết!
Không chết, có nghĩa là mãi mãi cũng sẽ không kết thúc, hơn nữa bạn sẽ vẫn luôn duy trì tình trạng tỉnh táo, không cách nào bất tỉnh được.
Ở chỗ này, giấc ngủ, bất tỉnh, bất kỳ đoạn nghỉ hay tạm dừng nào, cũng đều không tồn tại, bạn sẽ giống như một cái máy, sẽ luôn tiếp tục vận hành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận