Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1682: Có bất ngờ không? (1)

Nhưng quy tắc trò chơi không phải là như vậy.
Nếu như anh làm như vậy.
Thì cũng tương tự với việc trực tiếp đưa bản thân ra ánh sáng.
Hơn nữa, người mà anh giết chết.
Căn bản cũng không phải là bọn họ thực sự.
Trò chơi người phàm, người nào thoát khỏi phạm vi của người phạm trước, thig người đó sẽ bị loại trước.
Dưới tiền đề này, mới là trò chơi mèo vờn chuột.
Châu Trạch mím môi một cái.
Lần đầu tiên anh trải nghiệm loại cảm giác rối rắm gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời như thế này.
Ờm.
Giống như là hẹn hò trên mạng vậy.
Lúc này.
Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên từ sau lưng Châu Trạch:
- Anh đang làm gì ở đây?

Châu Trạch xoay người, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Bác sĩ Lâm mang khẩu trang đang đứng ở ngay trước mặt anh.
Nếu không phải là Châu Trạch biết rõ hiện tại mọi người đang chơi “trò chơi người phàm”.
Tất cả mọi người đều đã trở thành người bình thường.
Có lẽ phản ứng đầu tiên khi ông chủ Châu nhìn thấy bác sĩ Lâm ở ngay trước mặt mình sẽ là:
Oa, yêu tinh!
Hoặc sẽ dứt khoát cho là ảo ảnh mà Bồ tát bố trí ra cho anh, xông lên trực tiếp đánh vỡ.
Vốn dĩ với cục diện ngay hiện tại mà xem.
Bác sĩ Lâm ở trước mắt này.
Cô đúng là bác sĩ Lâm.
Cô đang mặc một chiếc váy dài màu đen, đi xăng-đan có gót nhỏ, tóc dài xõa vai.
Hàng thật giá thật.
Không thể làm giả được.
Không nhìn thấy kiểu tác phong chuyên nghiệp như khi đi làm lúc trước.
Cả người lộ ra vẻ tươi trẻ xinh đẹp hơn không ít.
Rốt cuộc.
Cô cũng vẫn còn trẻ mà.
...
Trong vành đai xanh hóa ở trước mặt tòa nhà bệnh viện, có không ít bệnh nhân và người thân bệnh nhân đang đi tới đi lui ở bên trong, phần lớn mọi người đều đang hoạt động thân thể làm phục hồi chức năng.
Ở bên cạnh đài phun nước, Châu Trạch móc thuốc ra, mỉm cười hỏi:
- Cô đến để du lịch sao?
Tình huống hiện tại của bác sĩ Lâm ra sao, Châu Trạch biết rõ, cô không thể nào theo đuổi nghề nghiệp bác sĩ này nữa rồi, lại càng không thể nào giấu giếm thân phận đến đảo Hải Nam xa xôi xây dựng lại nghiệp cũ.
- Đúng vậy, ngày hôm qua vừa mới tới, tôi có một người chú làm bác sĩ trưởng khoa ở đây, tôi đến thăm ông ấy thay cho cha tôi, chẳng qua là, hình như trong bệnh viện đã xảy ra chuyện gì đó, dáng vẻ của ông ấy rất gấp gáp.
Bác sĩ Lâm tháo khẩu trang xuống.
Để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Loại bệnh như HIV này có thể khiến cho người ta vô cùng tuyệt vọng, nhưng thời gian ủ bệnh của nó, lại rất dài, ở trong thời kỳ ủ bệnh, bạn có thể sinh hoạt gần như không khác một người bình thường cả.
- Anh bị thương.
Bác sĩ Lâm rất bình tĩnh nói.
Không tự mình đa tình mà đi quan tâm, cũng không cố ý lộ ra tâm trạng khẩn trương gì đó, cô biết được một số chuyện của Châu Trạch, cho nên cũng không cho là những chuyện này sẽ tại thành ảnh hưởng quá lớn đối với Châu Trạch.
Hơn nữa, cô cũng biết Châu Trạch rất kháng cự với việc mình tiếp cận quá gần với cuộc sống của anh, cho nên anh vẫn luôn duy trì một khoảng cách.
- Ha ha, coi là vậy đi.
- Anh bận sao? - Bác sĩ Lâm hỏi.
- Bận.
- Ừm, vậy tôi đi trước đây.
Giấy ly hôn, bởi vì đủ loại đủ dạng nguyên nhân, vẫn luôn chưa ký được.
Vợ chồng trên phương diện pháp luật, hiện đại thật sự là lại càng tương kính như tân hơn cả kiểu tương kính như tân trong truyện cổ đại nữa đấy.
- Dạo này, đừng tới bệnh viện này nữa.
- Được, tôi nghe lời anh.
Bác sĩ Lâm rất nghiêm túc gật đầu, cô không hỏi tại sao, nhưng cô biết rõ cô ấy cần phải dựa theo lời Châu Trạch đã nói mà làm.
- Vậy cô tiếp tục hưởng thụ bãi cát nắng vàng đi.
- Được, anh cũng cẩn thận.
Bác sĩ Lâm phất phất tay, xoay người, đi ra ngoài, không dông dài một chút nào.
Châu Trạch sờ chóp mũi của mình một cái, hiện tại lão đạo vẫn còn đang nằm ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, anh cũng thật sự không có thời gian và sức lực đi theo bác sĩ Lâm.
Chuyện duy nhất có thể làm, chính là để cho cô ấy cách bệnh viện này xa một chút.
Trận chiến của Phủ Quân cùng Bồ tát.
Vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Trời mới biết cuối cùng cái bệnh viện này còn có thể sót lại thứ gì.
Xoay người.
Chuẩn bị đi trở về bên chỗ ICU.
Châu Trạch lại lập tức dừng bước.
Anh nhìn thấy người đàn ông bị thương ở chân kia đang khập khiễng đi về phía bên này, chẳng qua, hẳn là đối phương không phát hiện ra anh, Châu Trạch vội vàng để cho bóng người của mình nhích lại gần bên trong vườn hoa bên kia.
Thực sự đấy.
Bạn không thể không bội phục người này có thể có sức sống mạnh mẽ cường hãn giống như con gián vậy!
Đầu tiên là chân bị thương nặng.
Nằm một ngày, thì anh ta đã lén lén lút lút xuất viện.
Sau đó lại bị đồ từ trên trời rơi xuống mở hộp sọ.
Trên trán bọc một vòng băng vải thật dày, sau đó anh ta lại có thể tiếp tục đi ra ngoài!
Đây quả thực là ăn gian.
Có anh ta ở bên cạnh Bồ tát hỗ trợ chống đỡ và hấp thụ tổn thương.
Vẫn có thể chống đỡ được như thế.
Thực sự không công bằng.
Người đàn ông bị thương ở chân tiếp tục đi về phía trước, loạng choạng đi qua vị trí của Châu Trạch.
Hiện tại mọi người đều là người bình thường, thần thức đều không thể sử dụng được, đương nhiên cũng không thể nào sử dụng được phép thần thông, cho nên loại lén lén lút lút dòm ngó như thế này, ông chủ Châu thật sự là không có chút áp lực tâm lý nào.
Nếu như đặt ở quá khứ.
Dám cách sự dòm ngó của Đế Thính gần như vậy,
Thật sự là chán sống như lão Thọ tinh ăn thạch tín* mà.
(*ý chỉ một người chê mình sống quá lâu, chán sống)
Thậm chí.
Cho dù là bạn trốn ở trên giường ở nhà mình, trùm chăn rồi nói gì đó với con dâu.
Chỉ tồn tại chuyện Đế Thính muốn nghe hay không, chứ không tồn tại vấn đề có thể nghe được hay không.
Châu Trạch nhìn thấy Đế Thính lại đi vào trong siêu thị của bệnh viện.
Đại khái khoảng mười phút sau.
Người đàn ông bị thương chân lại đi ra.
Trong tay.
Lại mang ra một cái ống nhỏ bằng nhựa mới.
Cái phong cách này.
Thật đúng là khiến người ta...
Anh ta đang so đấu về ống nhổ nhựa sao, nhất định phải mua ống nhổ về bằng được sao?
Đúng lúc này.
Một đám hộ sĩ nam đẩy xe cáng mới chạy ra bên ngoài, hẳn là lại có người tới cấp cứu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận