Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1129: Ám sát! (1)

Nơi này là một vùng nông thôn ở Như Cao, chẳng qua cũng không tính là hẻo lánh, về giao thông ở khu vực nông thôn ở Thông Thành cũng cực kì tiện lợi, ở hầu hết các nơi, nếu lái xe, nhiều nhất cũng chỉ nửa giờ là đã tới trung tâm thành phố ở huyện lân cận rồi.
Mà lúc này, ở trước mặt mọi người là một tòa tứ hợp viện nho nhỏ, so sánh với tứ hợp viện cổ xưa ở Bắc Kinh, nó thực sự có vẻ vô cùng bé nhỏ rồi.
Chính diện là tường rào và cửa sắt, hai bên hẳn là phòng ngủ, ở giữa là phòng khách, gần giống với bố cục nhà trệt truyền thống hai phòng ngủ một phòng khách ở vùng nông thôn.
Luật sư An không gõ cửa, ra hiệu cho Nguyệt Nha ở bên cạnh đi mở cửa.
Từ trong miệng Nguyệt Nha phun ra một cây ngân châm, xoay xoay hai ba lần là đã có thể mở khóa cửa sắt rồi, đẩy cửa ra đi vào, bên trong còn trồng hai cây ăn trái, nhưng mùa này cũng không nhìn thấy lá cây màu xanh gì cả, tất cả đều là cành cây.
Giữa sân có một cái đình nhỏ, bên cạnh đình là một cái hồ tắm nhỏ, bên trong hồ có để bàn ghế đá.
Có thể suy ra, nếu như vào thời tiết xuân hạ, quả dưới cây, ngâm mình ở bên trong hồ tắm suối nước nóng, uống chút trà, nghe ca một khúc, chính là chuyện thoải mái biết bao.
Cộng thêm đồ trang trí và cách bố trí ở nơi này, đều rất tinh xảo cổ điển, thể hiện ra gu cực kì cao trên phương diện thẩm mỹ của chủ nhà.
- Nơi bé nhỏ này cũng thực không tồi. - Trịnh Cường thở dài nói.
- Nói lời thật lòng, coi như là người sống thông thường mà nói, nếu như không có khu học chánh* cùng với áp lực trên nhưng phương diện khác mà nói, ở trong cái lồng chim thành phố thật đúng là không thoái mái bằng việc xây nhà ở vùng nông thôn nhà mình.
(khu học chánh: những căn nhà nằm trong khu vực có hệ thống trường học tốt, những căn nhà trong khu học chánh thường có giá cao hơn 20% so với những khu nhà khác)
- Nói tới chuyện này đi, nếu như tôi ở một mình, lúc buồn chán không có chuyện gì làm thì gọi hai cô gái tới, cùng nhau tắm ngâm một chút, cùng nhau trò chuyện về nhân sinh một chút, ha ha, tạm sống cuộc sống gia đình nhỏ như vậy, thế nhưng có thể nói là thoải mái.
- Anh cho là ai cũng như anh sao? Anh ta không phải là loại người như vậy.
Luật sư An lắc đầu nói.
- Chuyện này cũng không chắc chắn được.
Trong phòng ngủ ở bên cạnh, Nguyệt Nha kéo mở cửa, chỉ chỉ cái giá áo ở bên cạnh nói:
- Đàn ông, không phải đều là một loại đức hạnh này chứ?
Trên kệ áo, treo đủ loại quần áo tình thú, còn phân chia ra rất nhiều loại chức nghiệp.
Luật sư An có chút bất đắc dĩ vỗ trán của mình một cái, anh ta cũng không nghĩ tới gia hỏa cực kì thanh tâm quả dục cực kì chững chạc kia, ở sau lưng lại chơi tới vui vẻ như vậy.
Hết lần này tới lần khác, mỗi lần còn thích trò chuyện với anh ta về cảm nhận đối với nhân sinh, khi còn sống người này là một học giả thời kỳ dân quốc, không phải là kiểu quá nổi tiếng, nhưng cũng coi là đã từng lăn lộn trong vòng tròn của đám người rất nổi tiếng kia.
Xem ra, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Trong phòng ngủ bên kia, Lưu Sở Vũ đi ra, lắc đầu một cái, tỏ ý bên trong không người.
Đối diện cửa ra vào là phòng khách, tất cả đều là cửa sổ thủy tinh sát đất, tình huống trong nhà, chỉ cần đứng ở ngoài sân là đã có thể nhìn thấy không sót thứ gì rồi.
- Có phải hay không không ở nhà? - Trịnh Cường hỏi.
Luật sư An lắc đầu một cái, nói:
- Lúc anh đối mặt với tình huống nguy hiểm đến tính mạng, còn có nơi nào có thể an toàn hơn hang ổ của chính mình?
Vừa nói.
Luật sư An lắc lắc điện thoại di động của mình:
- Trước đó anh ta gửi cho tôi một tin nhắn ngắn, nói có người muốn giết anh ta.
Lúc nhận được tin nhắn này đã là chạng vạng, đợi lúc luật sư An gọi điện thoại lại, điện thoại đã không gọi được nữa rồi.
Trên đường lái xe chạy đến nơi này, thật ra thì luật sư An đã không ôm hy vọng xa vời là có thể xuất hiện kịp thời cứu được người nữa, tâm trạng nhiều hơn vẫn chỉ là muốn xem thử một chút, rốt cuộc chuyện này mang tính chất gì.
- Tìm đi, tìm cẩn thận vào, trong khe cửa cũng tìm cẩn thận cho tôi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!
Đợi ba quỷ sai Nguyệt Nha gật đầu một cái, lại bắt đầu lục soát.
Luật sư An thì đi vào trong đình, đứng ở đó.
Ngược lại không phải là anh ta lén lười biếng.
Mà là theo bản năng cảm thấy.
Dường như chỗ ngồi ở trong cái đình này có gì đó không giống so với những nơi khác.
Chẳng qua là, anh ta đứng ở trong đó quan sát kỹ một vòng, nhưng lại không phát hiện có điều đặc biệt gì.
Chờ thêm khoảng chừng 15 phút, đám người Nguyệt Nha đi ra, rất hiển nhiên, không tìm được thứ gì.
- Tôi cũng đã cầm cây giá áo chọc xuống bồn cầu, cũng không chọc ra được thứ gì. - Trịnh Cường nói.
Nguyệt Nha và Lưu Sở Vũ cũng lắc đầu một cái, bọn họ cũng không thu hoạch được gì.
- Vị khách hàng kia của ngài, thực lực ở mức độ nào? - Trịnh Cường hỏi.
Người nhập cư trái phép, thực lực sẽ bị khóa một phần lớn, có người sẽ trở nên không khác gì người bình thường cả, thậm chí còn có người cơ thể hư nhược nhiều bệnh hơn so với người bình thường, thậm chí có khả năng còn có người mạnh hơn và đáng sợ hơn cả quỷ sai.
Đương nhiên, loại người sau cùng là thiểu số, những loại ở trước mới là đa số, dù sao, đối với rất nhiều vong hồn trong địa ngục mà nói, cho dù là chỉ là đang kéo dài hơi tàn ở dương gian, cũng đã tốt hơn rất nhiều so với chuyện phải ở trong địa ngục tối tăm không biết ngày đêm, thậm chí còn tình nguyện vì chuyện này mà trả cái giá khổng lồ.
Những kẻ lén bỏ trốn và có thể sở hữu cơ thể có năng lực rất khủng bố, đều là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt.
- Không phải mới vừa rồi tôi đã nói rồi sao, tôi nhìn thấy...
Luật sư An chỉ chỉ quần áo của đủ loại nghề nghiệp treo thành hàng ở bên trong căn phòng kia:
- Con hàng đó nói chuyện mà nói quá lâu cũng đã mệt đến mức ho ra máu, tôi thật sự không nghĩ tới anh ta lại...
- Tận hưởng lạc thú trước mắt chứ sao. - Nguyệt Nha nói như không có chuyện gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận