Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1049: Thiết hàm hàm – trai thẳng sắt thép! (2)

Cô ta đang mất tự nhiên, cô ta cũng đang kiêu ngạo, dù là hiện tại đã sớm không còn là thời kỳ Thượng cổ nữa, nhưng huyết mạch của cô ta, quá khứ của cô ta, vẫn sẽ khiến cho cằm của cô ta không bao giờ hạ xuống!
Chẳng qua là.
Ở nơi này.
Cô ta không hề có chút che đậy hay chút giấu giếm nào.
Bởi vì đây chẳng qua là hình ảnh trong trí nhớ.
Anh ấy không nhìn thấy.
Anh ấy sẽ không nhìn thấy sự hớ hênh của mình.
Về phần nơi này còn có một “người xem”.
Cũng đã không quan trọng gì cả.
Sau khi cô ta thưởng thức những ký ức liên quan tới anh ấy lần cuối cùng.
“Người xem” này lập tức sẽ hoàn toàn biến mất.
Cô ta vẫn mất tự nhiên, nhưng vẫn cao ngạo.
Chưa từng có ai nhìn thấy bộ dạng hớ hênh của cô ta.
Kẻ nhìn thấy.
Đều đã chết.
Lúc này cô ta nhìn anh ấy, lông mày bình tĩnh, sâu bên trong con ngươi của anh ấy, mang theo sự thâm thúy làm cho người ta không cách nào nhìn thấu được.
Anh ấy không thay đổi.
Không đúng.
Anh ấy thay đổi rồi.
Đổi thành lúc trước.
Anh ấy sẽ không biết làm những chuyện này.
Anh ấy cũng lười làm những thứ này.
Cô ta bây giờ, và anh ấy, mới xem như thực sự hướng về nhau, mới xem như thực sự đến gần nhau.
Sau khi tấm màn phồn hoa rơi xuống, còn sót lại, mới là chân thực.
Mặt nước từ từ hạ thấp, còn sót lại, mới để lộ đá ra.
Cảm ơn anh, đã làm mọi thứ cho tôi.
Ở đáy lòng, cô ta đã nói như vậy.
Nhưng mà.
Nhưng vào lúc này.
Một màn này.
Dường như đang xảy ra một chút thay đổi.
Rốt cuộc phát sinh ở chỗ nào.
Không ai biết được.
Nhưng thực sự là có thứ gì đó đã khác.
Oanh Oanh nhớ đến lúc bản thân vừa mới bị người phụ nữ này đoạt xá lúc nãy.
Đã nhìn thấy cảnh tượng này.
Châu Trach trước mắt đã từng nói.
Đây là cơ thể tôi đã chuẩn bị cho cô.
Thật ra thì, Oanh Oanh chỉ nhớ được lúc ấy, vị ấy cái gì cũng đều không nói, chẳng qua là bộ dáng vô cùng tức giận mà thôi!
Sau đó.
Sau khi rạch lòng bàn tay của cô ấy ra.
Anh ấy phải đi tìm đức phật trên bầu trời PK.
Nhớ một lần kia cô ấy đã có ý kiến cực kì lớn với anh ấy, anh ấy muốn chơi, được, nhưng chớ chơi đùa cơ thể ông chủ nhà tôi đến mức rụng ra từng mảnh nha!
Buổi tối, sau khi ông chủ trở về khách sạn, thân thể có thể gọi là nát rồi.
Nhưng mà.
Lần này.
Hình ảnh anh ấy trong trí nhớ.
Mở miệng lần nữa,
- Đây là tôi, là cơ thể lựa chọn cho cô, tôi đã sửa sang xong cho cô rồi.
Dường như bởi vì sự xuất hiện của cô ta, cô ta tiến vào, mà xảy ra một vài thay đổi, một vài hoạt động tâm lý, dường như đã được lên kế hoạch trước.
Đối với người phụ nữ này mà nói.
Là lời tỏ tình êm tai nhất trên thế gian.
Bạn nghe xem.
Anh ấy đang lo lắng cho mình.
Bạn xem đi.
Anh ấy đang sắp xếp cho tương lai của chúng tôi.
Anh ấy biết rõ tôi vẫn còn.
Anh ấy biết rõ tôi sẽ đến tìm anh ấy.
Anh ấy biết.
Anh ấy cũng đang chờ tôi.
Anh ấy vẫn luôn chờ đợi tôi.
Bây giờ.
Tôi đến rồi.
Tôi đến rồi.
Nhưng mà.
Nhưng vào lúc này.
Hình Châu Trạch trong trí nhớ.
Bỗng nhiên lại nói thêm một câu.
Những lời này.
Khiến cho cái bóng lưng xunh đẹp ấy bỗng nhiên khựng lại.
Giống như sét đánh ngang tai:
- Ai... bảo... chó... nhà... tôi... thích... cô... chứ...
Đột nhiên.
Oanh Oanh trợn tròn mắt.
Bóng lưng người phụ nữ kia lại hoàn toàn cứng ngắc.
Hai người phụ nữ.
Vào cùng một thời khắc.
Bỗng nhiên hiểu một chuyện.
Đó chính là:
- Đây là tôi, rời khỏi thân thể của người đó.
- Đây là tôi, là cơ thể tôi lựa chọn cho cô, tôi đã sửa sang xong cho cô rồi.
Chữ “người đó” ở trong hai câu nói này.
Không phải là cô ta…
Mà là.
Anh…

Rất nhiều lúc.
Không nói lời nào, không có nghĩa là yên lặng đơn thuần, cũng không phải là hai bên đều khó xử nên cúi đầu không ngẩng lên.
Ngại vì tình cảm.
Ngại mặt mũi.
Do hạn chế về thân phận.
Nói chuyện không thích hợp.
Nên dứt khoát giả bộ câm điếc.
Đây là tác phong cơ bản của phần lớn con người, cũng là một loại bản năng tự bảo vệ mình.
Nhưng đây không phải là tác phong của doanh câu.
Anh ấy không nói lời nào.
Không phải là bởi vì không tiện nói ra.
Chỉ đơn thuần là.
Không muốn nhiều lời.
Hình ảnh trong trí nhớ.
Vào lúc này, đang bắt đầu sôi trào giống như một nồi nước được nấu sôi lên vậy.
Có lẽ.
Trước mắt.
Những hình ảnh trong trí nhớ này.
Bất luận là Oanh Oanh đang ngồi dưới đất.
Hay là bóng lưng xinh đẹp đang đứng sững ở đó.
Cảm giác trong lòng.
Lại có điểm tương đồng rất lớn.
Đó chính là, dường như vào lúc này.
Hai người phụ nữ này.
Đều cảm giác bản thân là một con chó thất bại.
Hai người phụ nữ đối lập ở trước mắt, đồng thời có loại cảm giác khổ sở.
Hình ảnh trong trí nhớ, bắt đầu vặn vẹo.
Giống như một chiếc xe con, hoàn toàn mất đi sự trói buộc, bắt đầu tự tăng tốc, lái về một hướng không xác định.
Mà ở bên ngoài trong hiện thực.
Vị trí lòng bàn tay trái của Oanh Oanh.
Vết thương vốn còn tồn tại kia.
Đang lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được nhanh chóng khép lại.
Một là gậy ông đập lưng ông.
Hai là bắt ba ba trong hũ.
Kẻ cười đến vui vẻ nhất, thật ra thì thực sự không bằng người cười đến cuối cùng.
Đúng vậy.
Một Thiết hàm hàm có thể nói với vị trên cầu Nại hà kia “Lúc trước, nếu như không phải của quý của tôi tiến vào bên trong cơ thể cô, làm sao cô có thể sống tới hiện tại".
Lại làm sao có thể sẽ vì một người phụ nữ.
Tính toán trước thời hạn đến mức như vậy.
Anh ấy sẽ nhàm chán như vậy sao?
Ở bên cạnh tế đàn, cái dấu ấn màu vàng – thứ đã đi ra ngoài từ vị trí cái trán của Oanh Oanh lúc trước, vẫn đang duy trì trận pháp như trước, không trấn áp cái bóng đen cùng với cơn gió màu xanh kia trở về, chỉ tiếp tục duy trì loại tạm dừng này.
Mà Châu Trạch.
Quỳ ngồi dưới đất.
Rất bình tĩnh.
Nhưng cũng vào lúc này.
Một cỗ lực lượng quen thuộc bắt đầu giống như thuỷ triều, cuốn tới, trong nháy mắt tràn đầy khắp toàn bộ cơ thể Châu Trạch.
Cảm giác rất quen thuộc, tiết tấu rất quen thuộc.
Kèm theo sự xuất hiện của lực lượng.
Còn có một giọng nói quen thuộc:
- Tại… sao… không… cho… nổ… Thái… Sơn…
Vấn đề rất sắc bén.
Bạn cần đăng nhập để bình luận