Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 865: Giao phong (1)

Lần này tiểu loli nghĩ rất đơn giản, đơn giản tới tột đỉnh, nhưng có thể vào chủ động đứng ra vào lúc này, thật ra đó cũng là một loại biểu lộ thái độ.
Dù sao thì rõ ràng cục diện trước mắt rất bất lợi cho phía Châu Trạch.
Vốn dĩ kéo một đám người qua đây như vậy, không nói tới lực chiến đấu rất mạnh mẽ, nhưng chí ít trên phương diện thanh thế cũng vẫn không tồi, cũng có cảm giác an toàn, nhưng sau khi bị lão đầu này lăn qua lăn lại, ông chủ Châu tỉnh lại lại có thể phát hiện mình sắp trở thành tướng không binh.
Tục ngữ nói, có điều kiện nhất định phải lên.
Nhưng lúc này, anh thật sự lâm vào cảnh không có điều kiện nhưng lại không thể không kiên trì tiến lên.
Dệt hoa trên gấm mãi mãi cũng không thể sánh nổi với đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Ông lão lui về phía sau mấy bước, tỉ mỉ quan sát Hứa Thanh Lãng.
Thật ra, cảm quan của lão với đồ đệ cũng không tệ, lần gặp mặt trước đó, sở dĩ lão muốn dìm chết lão Hứa trong thùng tắm cũng là vì phẫn nộ Hứa Thanh Lãng không biết tiến tới.
Nhưng loại "yêu" này người bình thường thật không chịu nổi, lão chỉ phụ trách yêu ngươi, về phần ngươi có yêu lão hay không cũng không sao cả, thứ lão càng yêu hơn thật ra vẫn là chính lão.
Hứa Thanh Lãng đi xuống xe, trên người lộ ra một mảnh vảy rắn, màu xanh lá ở chỗ sâu trong đôi mắt đang không ngừng lưu chuyển.
Ông lão thở dài.
Rất có cảm giác khanh bản giai nhân, nại hà tố tặc (cô ấy vốn là giai nhân, nhưng không biết vì sao lại làm tặc).
- Đồ đệ à, thứ này cuối cùng vẫn không phải chính đạo.
- Ah, như vậy cái gì mới là chính đạo? Giống như ngươi?
Hứa Thanh Lãng đi từng bước một về phía sư phụ mình.
Chẳng qua cậu ta cũng không đi xa, mà vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Châu Trạch.
- Cái gọi là chính đạo, là thật sự có lợi cho mình, như vậy mới có thể tính là chính đạo. Như ngươi vậy, cuối cùng là ngươi thành toàn cho nó hay là nó thành toàn cho ngươi, ai có thể nói chính xác được đây?
- Nếu sau cùng ngươi thực sự bị con rắn nhỏ kia hái quả đi.
- Ngươi nói xem, ngươi xứng đáng với sự hy sinh của cha mẹ ngươi sao?
- Phù...
Ông chủ Châu thật lòng cảm thấy, nếu bàn về năng lực trêu chọc lửa giận sâu trong lòng người, lão đầu trước mắt nói mình thứ hai, tuyệt đối không ai dám nhận đệ nhất.
Cũng may.
Hẳn là lão Hứa đã quen rồi đi?
Đúng vậy.
Lần này Hứa Thanh Lãng không nổi giận, chỉ đứng tại chỗ.
Móng trên hai tay Châu Trạch dài ra, đồng thời phất tay báo cho Oanh Oanh biết một chút, anh đi về phía trước vài bước, đứng bên cạnh lão Hứa.
- Bắt đầu đi, tôi đã không thể chờ được nữa.
Ông lão lè lưỡi, liếm liếm bờ môi của mình, trong nháy mắt thân hình kéo dài, hai chân lão còn đứng tại chỗ, thế nhưng thân thể lão đã kéo dài ra ngoài, đánh về phía Châu Trạch!
Châu Trạch rất muốn nói ngươi làm gì vậy, sao không thương yêu đồ đệ ngươi đầu tiên?
Nhưng nghĩ đến rốt cục ông lão này cũng không ngốc, đại khái lão cũng biết mình là đầu sỏ gây nên cái chết của lão trước đó, đương nhiên cũng sẽ trọng điểm chăm sóc mình.
Ông chủ Châu mười ngón giao nhau, mười cái móng tay thật dài vắt ngang lại với nhau, đẩy về phía trước.
- Phốc!
Mặt của ông lão trực tiếp đập lên trên móng tay Châu Trạch, như lấy đao cụ cắt đậu hũ, trực tiếp bị cắt ra.
Có phần giống với nồi lẩu sôi trào.
Nhưng ánh mắt Châu Trạch ngưng lại, không thể không nhanh chóng lui về phía sau, đầu ông lão sau khi bị cắt ra lại nhanh chóng khép lại, khôi phục như cũ, hai tay lão trực tiếp nắm lấy cánh tay Châu Trạch.
- Ông!
Châu Trạch chỉ cảm thấy hai tay mình thoáng cái đã như nặng vạn cân.
"Phốc" một tiếng.
Mười móng tay như bị đâm vào xi măng cứng rắn.
Ông lão lại mượn lực, thân thể cuốn vòng, chân sau đạp về phía ngực Châu Trạch.
Trên người ông chủ Châu nhanh chóng nổi lên từng đạo phù văn, răng nanh lộ ra, hoàn toàn hiển hiện hình thái cương thi, lấy lực lượng của lồng ngực cứng rắn đón lấy chân của đối phương.
- Oanh!
Thân thể ông lão lui ngược về phía sau, hai chân càng không ngừng ma sát trên mặt đất, văng lửa khắp nơi.
Cả người Châu Trạch lại bay lên trời, lui về phía sau bay ngược hơn hai mươi mét, sau đó móng mười ngón tay hung tợn thổi mạnh qua mặt đất, phải dùng cả tay chân mới khó khăn khiến thân hình ngừng lại.
Cũng không phải ông chủ Châu không muốn trang bức, thử xem ai lui về phía sau ít hơn, thậm chí anh còn có thể đứng ở nơi đó không lui về phía sau, nhưng chắc chắn ngực sẽ bị lực lượng kia đạp lõm xuống.
Chi bằng cứ an tâm lui về phía sau giảm bớt lực lượng, dù sao thì ở đây toàn là người quen, cũng không cần phải liều mạng hộc máu giả làm boss.
Lần giao thủ này chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến mức ngay cả Hứa Thanh Lãng bên cạnh cũng không kịp đúng lúc gia nhập chiến đoàn.
Mà Châu Trạch cũng nhanh chóng ngừng trạng thái cương thi, từ lúc mới bắt đầu anh đã cực kỳ nghiêm túc, thực sự là cao thủ so chiêu chân chính, không cho phép có nửa điểm may mắn.
- Bộ xương của thân thể này cũng thật cứng rắn.
Ông lão đá đá chân của mình, sau đó lại xoa xoa phần mặt vừa bị cắt ra.
- Nhưng cảm giác không giống người có thể giết ta.
Ông lão rất nghi ngờ, mặc dù khi trước giao thủ rất dè đặt, thậm chí lão còn đã chuẩn bị tâm lý cẩn thận phòng trường hợp "xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong".
Nhưng rất hiển nhiên, lão cũng không cảm thụ được loại "hoảng hốt" trong tưởng tượng.
Trên người Hứa Thanh Lãng đã hoàn toàn bị vảy rắn bao trùm, cái bóng sau lưng cũng biến thành một cái đuôi rắn uốn lượn.
Ngay sau đó.
Hứa Thanh Lãng xông về sư phụ của mình.
Ông lão mỉm cười.
Một cánh tay căng ra, đầu ngón tay vỡ tan, máu tươi chảy ra, hắn ta lấy máu loãng vẽ bùa ngay giữa không trung, tạo thành đối lập rất rõ ràng so với hình tượng âm trầm của lão lúc trước, biểu hiện ra một loại nhẹ nhàng thoải mái không cách nào miêu tả bằng lời.
Phù văn vừa ra.
Lúc này trên mặt Hứa Thanh Lãng lộ vẻ thống khổ.
Sau lưng, cái bóng mãng xà cũng đang giãy giụa vặn vẹo đau đớn không gì sánh được.
- Yêu, là thứ không ra gì!
Ông lão đẩy lòng bàn tay, huyết phù bồng bềnh giống như một chiếc đèn chiếu sáng, chiếu bắn về phía Hứa Thanh Lãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận