Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 462: Ông từng bị Hầu Tử đánh

Sau khi nghe lời giải thích của luật sư An.
Ông chủ Châu vốn không thấy sợ hãi chút nào.
Bỗng nhiên lúc này lại bắt đầu sợ hãi lên.
Vị trí thái dương chảy đầy mồ hôi hột.
Vì bản thân luật sư An là người mang tội.
Bạch Oanh Oanh lại vì cô ấy là cương thi. Cương thi ở lại thế gian này vốn đã là tội lỗi.
Đây là xử phạt có căn cứ pháp lý.
Mà đối với Châu Trạch.
Nếu như Giải Trãi thực sự nhận ra anh.
Vậy thì không chỉ đơn giản là chấp pháp theo lẽ công bằng đơn giản như vậy.
Lợi dụng việc công để báo thù riêng, lấy việc công làm việc tư, tất cả những tội này có thể nện một mạch xuống đầu mình.
Đầu năm nay.
Ngay cả con người cũng khó có thể hoàn toàn chấp pháp theo lẽ công bằng, đừng nói là một đầu súc sinh.
U Minh Chi Hải...
Ngồi không ăn bám...
Rốt cuộc những lời này đang nói tới ai.
Chút kiến thức này.
Ông chủ Châu vẫn phải có.
Châu Trạch không cho rằng, khi đối mặt với tên gia hỏa đã biến mình từ tồn tại anh tuấn phong thần suất khí thành độc giác thú như bây giờ, Giải Trãi sẽ bày ra vẻ mặt ôn hoà.
Sau đó như những người bạn lâu năm gặp lại, rủ nhau tới quầy bán đồ ăn khuya làm năm ba chai.
- Rống!
Hầu Tử lại rít lên một tiếng.
Cho dù đối mặt với hình chiếu phân thân thần thú.
Nó vẫn bày ra thái độ cứng rắn như cũ.
Mặc kệ mới vừa rồi suýt chút nữa nó phải bỏ mạng tại đây.
Nhưng chí ít nó cũng không biết cái gì gọi là kinh sợ.
Có thể đây chính là bản tính tồn tại sâu trong lòng Hầu Tử.
- Rầm!
Sau khi đánh ra một quyền, đầu thần thú bị Hầu Tử đánh lệch một chút, Hầu Tử nhân cơ hội đứng dậy. Nhưng ngay sau đó, không đợi Hầu Tử kéo dài khoảng cách, thần thú đã mạnh mẽ xoay người, trực tiếp hung tợn đập thẳng lên người Hầu Tử.
- Oanh!
Hầu Tử bay rớt ra ngoài, trên người máu me đầm đìa.
Vị trí sừng của thần thú xuất hiện một tia sáng màu đỏ.
Trong nháy mắt nó xuyên thủng thân thể Hầu Tử.
Hầu Tử vốn bị đánh bay ra ngoài, lúc này thoạt nhìn lại càng giống một con diều đứt dây, suy sụp rơi trên mặt đất, rơi xuống ngay trước mặt đám người Châu Trạch.
Cho dù đó chỉ là hư ảnh một đầu thần thú.
Là tồn tại còn không thể tính là phân thân.
Nhưng nó không phải tồn tại một đầu yêu hầu vừa khôi phục một chút nguyên khí có thể chống lại được.
Luật sư An quỳ sát, vùi đầu rất thấp, anh ta đang cầu khẩn, cầu khẩn Giải Trãi chỉ coi mình như "cái rắm", trực tiếp thả đi.
Anh ta đã bị tước đoạt dòng chữ xuất thân, trong thế thái nhân tình, anh ta đã quá thê thảm, nếu tiếp tục truy cứu xuống, chẳng qua chỉ là đánh chó mù đường, ngược lại sẽ làm hỏng thanh danh của mình. Cũng bởi vậy, trong địa ngục chẳng có người nào nhàn rỗi không có chuyện gì làm cố ý xuất hiện hô muốn thay trời hành đạo giết chết anh ta.
Nhưng trên phương diện pháp lý.
Tội An Bất Khởi đã phạm phải trước đây là tử tội!
Nếu như Giải Trãi muốn chấp pháp theo lẽ công bằng, An Bất Khởi anh trốn không thoát. Nhưng hiện tại Giải Trãi chỉ là hư ảnh, có lẽ nó sẽ không truy cứu bản thân mình nhỉ?
Sắc mặt Bạch Oanh Oanh cũng rất khó coi, nhưng cô ấy vẫn đang kiên cường chống đỡ, sự hiện hữu của cô ấy vốn là tội lỗi, nhưng thật ra nếu xử phạt, tội lỗi của cô ấy sẽ chịu phạt nhẹ hơn tội lỗi của luật sư An. Dù sao thì việc biến thành cương thi cũng không phải chuyện cô ấy có khả năng quyết định.
Lúc này.
Oanh Oanh vượt lên một bước.
Đứng trước mặt Châu Trạch.
Một tay che lồng ngực mình, tay kia chống đất.
Cho dù thế nào đi nữa.
Cô ấy cũng sẽ để ông chủ đứng sau lưng mình.
Cho dù ông chủ có bị thương hay không.
Lúc này, ngược lại ông chủ Châu không chủ động đẩy Oanh Oanh ra, cũng không nói gì mà "đàn ông không thể để phụ nữ cản trước mặt mình".
Đã tới lúc này rồi.
Còn hơi đâu chú ý tới trang bức gì nữa?
Nó không nhìn thấy mình.
Nó không nhìn thấy mình.
Nhất định là nó không nhìn thấy mình.
Trong lòng ông chủ Châu lẩm bẩm nhiều lần.
Lần trước Châu Trạch đã từng gặp người quen biết vị trong cơ thể mình ở trường trung học Bình Triều.
Xem ra, hẳn là phẩm cấp của thằng này trong địa ngục cũng không thấp.
Lúc đó thực sự rất hiểm.
Nhất là cô ấy còn chính miệng thừa nhận năm đó cô ấy đã bị vị trong cơ thể mình kia cưỡng bức.
Cũng may.
Dường như cô ấy đã bị cưỡng bức cưỡng ra chút tình cảm.
Hoặc có lẽ do cô ấy lười báo thù vào lúc này.
Không chỉ không làm khó Châu Trạch, còn cố ý đưa sách Âm Dương cho Châu Trạch, còn nói chờ ngày anh xuống địa ngục gặp cô ấy.
Một lần kia.
Chỉ là sợ bóng sợ gió.
Lần này.
Lại khác.
Nhìn vị một sừng kia.
Châu Trạch cảm thấy có chút khó thở,
Đổi vị trí để suy tính một chút.
Nếu như mình bị vặn gãy một sừng, dẫn đến hình tượng của mình ở dương gian trong vạn năm nay là độc giác thú…
Không biết mình sẽ thù hằn kẻ gây ra tình cảnh này tới mức nào.
Nhất là mỗi lần khi nhìn thấy hình tượng của mình trong miếu thờ và ụ đá.
Oán hận kia lại càng đậm thêm một phần!
Mấy nghìn năm qua.
Không ngừng tích lũy thù hận.
Chậc chậc.
Hoàn hảo.
Cũng không biết là do vị kia chỉ là hư ảnh, không có quá nhiều năng lực suy tính.
Hay vì vị kia trong cơ thể mình ẩn giấu tốt.
Từ đầu đến cuối, Giải Trãi không nhìn tới bản thân mình.
Hầu Tử lần thứ hai bò lên.
Trên người nó, rất nhiều nơi lộ ra xương trắng.
Yêu khí khiếp người không ngừng quấn quanh.
- Rống!
Hầu Tử tiếp tục thị uy mà gào lớn.
Không có mệnh đại thánh.
Lại có bệnh đại thánh.
- Chạy mau!
Châu Trạch hô lên với Hầu Tử.
Vì kế hoạch hôm nay.
Hầu Tử chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất là chạy trốn.
Vậy mà.
Sau khi Hầu Tử nhìn thoáng qua cục cảnh sát bên trong tường vây.
Lại lần nữa nhìn về phía Giải Trãi đang ngăn cản mình.
Sau đó.
Nó lại vọt tới!
Ở chỗ sâu trong đôi mắt Giải Trãi.
Bỗng nhiên phát ra một đạo tinh quang.
Lần này.
Trong ánh mắt nó xuất hiện tâm tình thật chân chính.
Là một loại khinh miệt.
Cũng là một loại miệt thị!
- Rầm!
Một cước lún xuống.
Hầu Tử chống bằng một tay.
Nhưng chỉ chống không được ba giây.
Hầu Tử trực tiếp quỳ xuống.
- Ông!
Một sừng kia trực tiếp đâm xuống, Hầu Tử lăn qua, sau đó càng đưa vuốt nắm lấy cái sừng kia.
- Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra.
Hầu Tử bị nổ bay.
Lần này.
Nó bị nổ ngoài cháy trong sống, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Trên người không ngừng tỏa ra khói xanh.
Mà đầu độc giác thú kia lại lộ ra cảm xúc phẫn nộ.
Một nghiệt súc.
Lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu khích bản thân mình.
Thật coi mình là tượng gỗ sao!
Hầu Tử triệt để không thể đứng dậy nổi.
Thân thể của nó bắt đầu thu nhỏ lại.
Huyết quang trong mắt cũng từ từ rút đi.
Một lần nữa biến trở về dáng dấp tiểu Hầu Tử.
Vốn là Hầu Tử tràn ngập lệ khí.
Lúc này nó bất lực nằm trên mặt đất.
Trong miệng nó chỉ có thể phát ra mấy tiếng C-K-Í-T..T...T... ... C-K-Í-T..T...T... ..., cực kỳ bất lực.
Giải Trãi từng bước từng bước đi về phía Hầu Tử.
Nó sẽ đem con nghiệt súc vừa mạo phạm mình này.
Đưa lên hình đài!
Tiểu Hầu Tử nghiêng mặt.
Đôi mắt ngập nước mà quét về Châu Trạch sau lưng đám người.
Không phải nó đang cầu cứu.
Mà ánh mắt nó đầy áy náy.
Nó rõ ràng.
Mình thất thường đã mang đến phiền toái rất lớn cho mọi người trong phòng sách.
Châu Trạch nhìn thấy một màn này, lông mày nhíu lại thật sâu.
Bạch Oanh Oanh quay đầu nhìn về phía Châu Trạch, nói: - Ông chủ, tôi đi cứu?
Chỉ cần Châu Trạch lệnh một tiếng.
Cô ấy sẽ không quan tâm rốt cuộc trước mắt là gì.
Cô ấy nhất định sẽ xông lên.
- Đừng tìm chết!
Lúc này, luật sư An trực tiếp mắng: - Không phát hiện hư ảnh Giải Trãi đã ngưng thực hơn trước kia không ít sao? Hầu Tử đã triệt để khiến tên kia tức điên.
Châu Trạch không trả lời gì.
Chỉ cắn răng.
Tiểu Hầu Tử rơi trên mặt đất giãy giụa đứng lên.
Thân ảnh nhỏ yếu.
Có vẻ bất lực như vậy.
Cho dù lúc này nó đứng dậy được
Nhưng hai chân và hai tay của nó đều cong.
Dường như.
Lúc này chỉ đứng lên đơn giản như vậy.
Đã tiêu hao hết tất cả lực lượng của nó.
Tiểu Hầu Tử nhìn chằm chằm Giải Trãi không ngừng đi về phía mình.
Trên khuôn mặt đáng yêu không ngừng làm ra dáng dấp hung ác!
- C-K-Í-T..T...T... ... Xèo xèo!
Đuôi Tiểu Hầu Tử vô lực kéo trên mặt đất.
Giải Trãi đi từng bước tới, mỗi một bước đều mang theo áp lực khiếp người.
Châu Trạch cười cười.
Cúi đầu nhìn nhìn nơi ngực trái của chính mình.
Rốt cuộc là từ lúc nào.
Lương tâm của mình không đau nữa?
Hình như là từ sau khi tới Ba Làng?
Cụ thể là lúc nào không đau, Châu Trạch cũng không nhớ rõ.
Nói thật ra, có một số thói quen, có thể khi nó tồn tại, bạn sẽ cảm thấy rất khó chịu, rất chướng mắt. Nhưng nếu có một ngày bỗng nhiên nó biến mất không một lời từ biệt.
Thật vẫn bạn sẽ nhớ nó.
Nếu như lúc này lương tâm của mình đau tới muốn mạng.
Bản thân mình có thể có bậc thang để đi xuống.
Oanh Oanh, tôi đau.
Mau đỡ tôi trở về!
Nhưng bây giờ, nó không đau.
Đi về phía trước vài bước.
Lúc này, luật sư An mở to hai mắt nhìn.
Sau đó anh ta duỗi tay nắm lấy mắt cá chân Châu Trạch.
Nhưng tay anh ta lại bị một cước của Châu Trạch đá văng.
Bạch Oanh Oanh cắn răng, theo Châu Trạch cùng đi lên phía trước.
Giải Trãi dừng bước.
Bởi vì nó lại nhìn thấy dường như có hai người chuẩn bị mạo phạm uy nghiêm của nó.
Mạo phạm nó.
Thì tương đương với mạo phạm pháp điển.
Pháp là chân lý chí cao vô thượng, là cơ sở vận hành thế giới này, là vành đai cách ly hỗn độn và trật tự.
Châu Trạch đi tới trước mặt tiểu Hầu Tử.
Đưa tay.
Vỗ vỗ trên đầu tiểu Hầu Tử.
Tiểu Hầu Tử vô lực dựa vào đầu gối Châu Trạch, ngã xuống.
Hai tay nó cầm lấy ống quần Châu Trạch.
Cọ lấy cọ để trên mặt mình.
- Hầu Tử. - Châu Trạch hô lên.
Tiểu Hầu Tử từ từ nhắm hai mắt, cũng không biết nó đã ngủ mê man hay chưa, không thấy nó đáp lại Châu Trạch.
- Đời trước tao giết mày một lần, đời này tao lại cứu mày một lần, tao thực sự không nợ gì mày.
Nói xong.
Châu Trạch nhìn về phía Giải Trãi.
Thật không có vẻ bi tráng như phong tiêu tiêu hề, Dịch Thủy Hàn.
Cũng không có sự hào phóng, đại nghĩa lẫm nhiên.
Có một chút khom lưng.
Trên mặt là dáng tươi cười.
- Giải Trãi đại nhân, tôi không hiểu chúng ta có tính là người của cùng một hệ thống hay không, nói chung, có thể nể mặt tôi một lần không? Con khỉ này không hiểu chuyện, tôi sẽ đưa nó về, phạt nó nửa năm không được phép ăn chuối!
- Có được không?
Hai mắt Giải Trãi khẽ híp lại.
Vẻ khinh miệt lại càng thêm rõ ràng.
Tuy rằng nó không nói chuyện.
Nhưng loại thái độ giễu cợt này đã rất rõ ràng.
Anh tính toán thơm bơ vậy sao.
Dám để bản tôn nể tình?
Xem ra.
Cầu tình là cầu không được rồi.
Nón quan quá nhỏ.
Người ta không thèm nghía đến mình.
Châu Trạch gật đầu.
Lập tức.
Đứng thẳng sống lưng.
Trong đôi mắt là một mảnh yên tĩnh trong suốt,
Nhìn thẳng con Giải Trãi trước mặt.
Không vì đối phương là thần thú, là tượng trưng cho pháp tắc mà nhát gan.
Trong mắt Giải Trãi lộ ra vẻ hồ nghi.
Khí chất người này hiển lộ ra hiện tại.
Không giống như cố ý giả bộ.
Trong hai mắt của anh.
Dường như Giải Trãi bắt được một loại đồ vật mang tên khinh bỉ.
Đích xác.
Nếu như bạn biết trước đây con thần thú này đã từng bị mình làm thịt, còn bị mình bẻ gãy một sừng.
Có thể bạn sẽ bị uy thế của nó chấn nhiếp.
Nhưng ít ra ở sâu trong đáy lòng bạn.
Bạn lại không cho là vậy.
Giống như cho dù Ngọc Hoàng Đại Đế có cao cao tại thượng tới cỡ nào.
Đám dân đen cũng có thể cười hì hì mà trào phúng Ngọc Hoàng một câu.
- Ông từng bị Hầu Tử đánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận