Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1278: Tiết Thanh Minh (1)

Trong không khí, tràn ngập một loại mùi vị của thiên nhiên hoang dã, rất kỳ quái, bị bao quanh bởi loại mùi vị này, ông chủ Châu – người có bệnh thích sạch sẽ mức độ nặng – lại không có chút không thích nào.
Nhìn hai nữ sinh giống như kiến bò trên chảo nóng, sau khi anh xuất hiện thì đầu óc choáng váng
tại chính mình xuất hiện sau khi đầu óc choáng váng, còn rất thú vị đấy.
Một là Lâm Ức – em vợ trên phương diện pháp luật, người còn lại Châu Trạch cũng nhận ra, là bạn cùng phòng của Lâm Ức - Trần Nhã, chính là cái người chân rất trắng kia.
Bây giờ xem ra.
Chân vẫn rất trắng như trước.
- Anh rể, sao anh lại trở về vậy.
Nói không xấu hổ, đó là giả, hơn nữa loại lúng túng như thế này, so với việc nam sinh tránh ở trong phòng sách len lén tự xử thì bị trưởng bối đẩy mở cửa đi vào đánh gãy quá trình, chuyện lần này còn xấu hổ hơn gấp mấy lần.
Châu Trạch trầm mặt, không lên tiếng, thể hiện ra hết uy nghiêm của trưởng bối!
Trên thực tế.
Là do ông chủ Châu cũng chưa nghĩ ra nên nói cái gì.
Nếu như sớm biết là em dâu cùng bạn nữ cùng phòng ở đây xay đậu phụ.
Anh đã sớm rời đi rồi, đến gần xem náo nhiệt làm gì?
Nhưng nếu như đã mở cửa đi vào rồi, cho dù có như thế nào đi nữa thì thô lỗ chạy ra ngoài, cũng không phải phong cách của ông chủ Châu.
Có lẽ là loại cảm giác này, quá mức đè nén, Lâm Ức chỉ có thể đứng lên, đi về phía trước mấy bước, nói:
- Anh rể?
- Chị của em bảo anh trở lại thăm một chút.
Ông chủ Châu bắt đầu bịa chuyện.
Lâm Ức sửng sốt một chút, nói:
- Nhưng là chị gái đã sớm dọn ra ngoài ở một mình rồi, chị ấy đã sớm skhoong còn ở chung với tụi em nữa rồi.
Sao?
- Cô ấy bảo anh quay về thăm em một chuyến.
Ông chủ Châu tiếp tục bịa.
- A, anh rể, ý của anh là đang nói, chị đã biết rồi?
- Cô ấy sợ em lúng túng, cho nên để cho anh tới nói với sem.
Trần Nhã đang ngồi ở mép giường, khóe miệng giật một cái.
Người ta làm chị em còn sợ lúng túng.
Bảo anh rể tới thì sẽ không còn xấu hổ nữa sao?
Hình như cũng đúng, đều nói anh rể có một nửa là chị dâu…
Trần Nhã cũng là một người phóng khoáng, ngay từ đầu còn có chút hoảng loạn, sau đó thì cô ta đã yên tâm ngồi ở mép giường xỏ tất chân mặc váy rồi, cũng không kiêng kỵ Châu Trạch, thậm chí còn tự nhiên thoải mái để Châu Trạch xem.
Cô ta chưa bao giờ che giấu loại hảo cảm kia của bản thân với Châu Trạch.
Đương nhiên.
Loại hảo cảm này không có liên quan với giá trị nhan sắc của ông chủ Châu.
Ông chủ Châu cảm thấy, nếu như còn tiếp tục trò chuyện như vậy, chuyện này sẽ không kết thúc được rồi, chỉ đành phải đứng dậy, nói:
- Hai người có đói không, tôi mời hai người đi ăn điểm tâm.
Hai nữ sinh rất phối hợp gật đầu:
- Đói.
Lúc này, có lẽ rời khỏi cái giường này, rời khỏi căn phòng ngủ này, mới là phương thức tốt nhất để kết thúc tình cảnh lúng túng này.
Cứ như vậy.
Châu Trạch mang theo hai nữ sinh đi ra khỏi nhà, ở cửa tiểu khu có một tiệm bán đồ ăn sáng, bây giờ là bốn giờ rưỡi rạng sáng, nhưng tiệm ăn sáng đã mở cửa bận rộn làm việc rồi.
Sau khi tiến vào.
Châu Trạch chọn một tô mì, Lâm Ức muốn một phần đậu hủ sốt tương, Trần Nhã thì gọi một chén hoành thánh.
Trong lúc ăn, ông chủ Châu suy nghĩ phải nói gì đó, nhưng hình như không có gì đáng nói.
Chú ý tiết chế?
Chuyện cũng cần tiết chế sao?
Chú ý các biện pháp bảo vệ?
Cần phải bảo vệ cái này sao?
Chú ý bù nước?
Ầy…
- Việc học sao rồi?
Ông chủ Châu hỏi.
- Ừm, vô cùng tốt, em chuẩn bị tham gia kì thi tuyển sau đại học.
Lâm Ức trả lời.
Lâm Ức bởi vì chuyện lúc trước, dẫn đến vào lúc cấp ba, cô ấy ở nhà nghỉ ngơi nửa năm tinh thần mới khôi phục lại bình thường, cùng vì vậy mà kết quả kì thi tuyển sinh đại học không được tốt, tuy nói chuyên ngành y của đại học Thông Thành cũng là một lựa chọn, nhưng lấy thành tích vốn có của cô ấy mà học đại học này, đúng là không lý tưởng.
Đương nhiên rồi.
Lấy điều kiện nhad cô ấy, lúc trước cho dù là điểm số không đủ, linh động một chút, cũng không có vấn đề gì, có lẽ cũng là bởi vì lo lắng thân thể cùng với trạng thái tinh thần của Lâm Ức, cho nên Lâm gia mới dứt khoát để cho cô ấy đi học đại học ở ngay Thông Thành như vậy.
- Cô thì sao?
Châu Trạch nhìn về phía Trần Nhã.
Trần Nhã rút ra một tờ khăn giấy lau miệng, trả lời:
- Tôi chỉ cần lăn lộn đến tốt nghiệp, còn công việc sau đó thì người trong nhà sẽ sắp xếp cho tôi.
Đều là kẻ trong nhà có tiền.
Ông chủ Châu cũng đã trải qua thời sinh viên, từ khi nhập học, anh cũng được coi là một học bá, dù sao lúc đó khởi điểm của anh thật sự quá thấp, thấp đến mức ngoại trừ việc học tập, anh thực sự không nghĩ ra được lối thoát khác.
Khi đó, có ai biết được sau khi chết cũng có thể lần nữa tìm được công ăn việc làm là làm quỷ sai chứ?
Cho nên, Châu Trạch hiểu rõ, phần lớn sinh viên đại học năm thứ ba năm thứ tư, vào lúc đó, có bao nhiêu mê mang và lạc lối.
Dù sao, không phải mỗi một học sinh, cha mẹ trong nhà đều có thể nói ra câu nói “để chúng ta sắp xếp”.
- Chơi đùa thì cũng được, chớ coi là thật, tôi biết loại cảm giác này rất vui thích, nhưng vẫn đừng để ảnh hướng đến tính hưởng của mình, có biết không?
Lâm Ức gật đầu.
Trần Nhã im lặng không lên tiếng.
Đối thoại, có chút khô khan, cũng không tính là lúng túng, hai nữ sinh cũng không có cái loại ý định vì “tình yêu” của mình mà phản kháng tranh cãi đến cùng, có lẽ, các cô ấy cũng chỉ là tình cảm tốt mà chơi đùa thôi.
Ăn xong bữa sáng.
Châu Trạch nhìn đồng hồ, nói:
- Hai người quay về giường học hay là trở về nghỉ ngơi?
- Em tới chỗ chị gái của em.
Lâm Ức le lưỡi một cái, cô ấy còn đang muốn đi giải thích cho chị gái của mình đấy.
- Hiện tại chị của em không được khỏe, vừa nghỉ ngơi được một chút thôi, qua mấy ngày nữa rồi em đến thăm cô ấy sau.
- Chị của em bị làm sao? Bị em chọc tức đến sinh bệnh?
- Không có, đừng nghĩ lung tung, đúng rồi, cô thì sao?
- Tôi trở về trường học. - Trần Nhã trả lời.
- Ừ, vậy cô đón xe đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận