Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 826: Sư phụ, đã trở lại (2)

Trong miệng luật sư An đang nhai, chỉ chỉ vào miệng mình, ý bảo ở chỗ anh.
- A?
Oanh Oanh hơi khó hiểu, rõ ràng luật sư An không thò đũa vào chỗ này.
- Tôi mò ở dưới, khà khà.
Luật sư An cười nói:
- Mấy năm trước, điều kiện cuộc sống của mọi người còn chưa tốt như hiện giờ, vào quán lẩu ăn lẩu, một người một nồi đều không no.
- Cho nên, khi đó thường vài người ngồi bên nồi lẩu.
- Mấy ô vuông này là của anh, mấy ô vuông này là của tôi, đồ ăn tự mua, mọi người ăn như vậy;
- Nhưng thò đũa xuống dưới, cách ô vuông lấy đồ ăn của người khác ra ăn vụng, mới chân chính ngon.
- Còn có cách nói này?
Oanh Oanh chớp chớp mắt.
Thật ra, đối với phần lớn người vùng Giang Chiết mà nói, lẩu trong mắt bọn họ thường là một gói nguyên liệu mua trong siêu thị, trên thị trường lấy mấy nhãn hiệu “Lẩu Trùng Khánh” làm chủ.
Khi ăn lẩu sẽ thả một nửa thậm chí ít hơn vào trong, sau đó bắt đầu hầm lộn xộn, văn hóa ăn lẩu cũng thay đổi, thường không theo đuổi miệt mài nhiều như vậy.
Một bữa cơm mọi người ăn đều vui vẻ hòa thuận.
Châu Trạch buông đũa xuống, sau đó nhìn thoáng qua luật sư An, rồi cùng Oanh Oanh đứng lên, đi ra ngoài, tản bộ.
Những người khác lại chưa rời đi.
Lãnh đạo ngồi đó.
Kế hoạch nhiệm vụ cụ thể tiếp theo sắp xếp như thế nào, khẳng định do quân sư chân chó đến bố trí.
Châu Trạch vui vì nhàn hạ, luật sư An lại thích thú.
- Ông chủ, tay của anh có thể mọc ra không?
Oanh Oanh cầm lấy một cánh tay còn lại của Châu Trạch.
Núi Thanh Thành là thắng địa du lịch, nhưng diện tích rất lớn, hoàn thành khai phá du lịch chân chính chỉ là một phần rất nhỏ, còn có một phần lớn khu vực ít dấu chân người, thậm chí một vài cư dân ở gần đó hiện giờ không có việc gì làm còn có thể giống như trước mang theo công cụ hoặc súng săn, vào núi săn bắt thú.
Mấy năm này sói hoặc lợn rừng hiếm thấy, nhưng gà rừng thỏ hoang lại không thiếu.
Khi Châu Trạch đi qua nơi này, đi chưa tới đường cái, mới qua chừng trăm thước đã nhìn thấy hai con thỏ chạy qua trước mặt mình.
Hai con thỏ này nên cảm kích ông chủ Châu mới vừa ăn lẩu xong đi ra
Bằng không Châu Trạch thật sự không để ý bắt thêm hai món ăn thôn quê về kêu Hứa Thanh Lãng làm lẩu thỏ.
Tiếp tục đi vào chỗ sâu trong rừng thêm một đoạn nữa, Châu Trạch tìm một tảng đá khá lớn ngồi lên, Oanh Oanh đứng phía sau Châu Trạch, rất tự nhiên mát xa bả vai cho Châu Trạch.
Hai người không nói gì thêm.
Châu Trạch cứ ngồi lẳng lặng như vậy.
Oanh Oanh cũng lặng yên ấn xuống.
Thỉnh thoảng có bông tuyết bay xuống, tuyết không lớn, giống như chỉ hơi làm nổi bật tô điểm một chút, có vẻ không chút để ý.
Đại khái ngồi một giờ sau, Châu Trạch mới nắm tay Oanh Oanh, hai người cùng nhau đi về.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, Châu Trạch định ngày mai sẽ về Thông Thành, theo lý thuyết lâu như vậy rồi, chắc phòng sách đã sửa chữa hoàn thành rồi, anh cũng nhớ ghế sofa của mình.
- Ông chủ, tay của anh còn có thể mọc lại không?
Oanh Oanh lại hỏi một lần.
- Chắc không thành vấn đề đi, chỉ không biết có như ban đầu hay không.
- Phù, vậy thì tốt.
Oanh Oanh cười cười:
- Nhìn dáng vẻ một tay của ông chủ, thật sự không quen đâu.
Châu Trạch cũng cười cười, không giải thích với Oanh Oanh khẩu vị của mình dường như có thay đổi, dạo này lại cảm thấy tay xương trắng dường như còn rất đẹp mắt.
Nếu lại đánh một bộ bao tay sắt, vậy càng hoàn mỹ.
Nhưng mà đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, đối với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày mà nói, vẫn tứ chi kiện toàn với máu thịt bao bọc vẫn thích hợp hơn.
Còn chưa đi lên đường cái, trong rừng trước mặt lại truyền đến tiếng nam nữ thở dốc
Châu Trạch đi qua không do dự, không dừng chân
Nhưng Oanh Oanh lại chủ động kéo Châu Trạch lại, nói:
- Ông chủ, ở bên kia, ở bên kia, chúng ta đi nhìn trộm đi!
“... ...” Châu Trạch.
Thật ra, ngay ở trước mặt, nói nhìn trộm cái gì, thật sự không cần đi xa, hơi ngẩng đầu thoáng chú ý sang bên kia đã có thể thấy được hai thân thể trơn láng đang đong đưa trong rừng, đang làm công việc cao thượng nguyên thủy mà thần bí góp một viên gạch vì tương lai tổ quốc.
Châu Trạch định rời đi theo đường vòng, anh không có hứng thú nhìn dã uyên ương gì ở trong này, huống chi ở trước mặt Oanh Oanh, anh cũng không muốn khiến cho mình quá mức đáng khinh.
Nhưng mà dường như vừa đúng khi hai người đi đến, hai vị bên kia cũng tiến vào kết thúc.
Người phụ nữ đứng lên trước.
Mặc quần áo vào.
Là a Hồng!
Sao cô ta lại tới nơi này rồi?
Vậy, người đàn ông kia?
Quả nhiên.
Người đàn ông cũng đi ra, hắt xì một cái, chính là Lâm Quan.
Chỗ ngực a Hồng còn một vết thương nhìn thấy mà ghê người, mới vừa vận động, miệng vết thương đã bị vỡ ra, máu tươi thấm ra.
- Quá lãng phí, anh muốn uống không?
- Tôi không uống máu người.
Lâm Quan lắc đầu.
- A, thật đáng tiếc.
A Hồng cầm băng vải lên, một lần nữa băng bó cho mình.
Lâm Quan ở phía sau nhìn một màn này, sắc mặt hơi rối rắm, hiển nhiên, vậy quá khẩu vị nặng.
Mới vừa rồi con sâu nhỏ lên não, nhưng không cảm thấy gì, hiện giờ thời gian hiền giả, lại...
- Cảm thấy ghê tởm sao?
A Hồng hỏi.
- Mặc dù biết cảm giác này không đúng, nhưng thật sự hơi ghê tởm. Thật ra, tôi không nói đạo lý gì cả, bởi vì em cũng không ghét bỏ tôi ghê tởm.
- Đừng hiểu lầm, xong chuyện rồi, về sau, anh là anh, tôi là tôi.
- Vậy vì sao em còn muốn tới tìm tôi...
- Bà đây làm người hai đời, phụ nữ hai đời, muốn thể nghiệm chút cảm giác này, không được sao?
- Này...
- Được rồi, anh đi đi, anh đi ra ngoài lâu quá người bên kia không yên tâm.
- Tôi có một chút tự do.
A Hồng nghiêng đầu, nhìn Lâm Quan, mỉm cười nói:
- Được rồi, tôi gỡ băng vải, chúng ta lại đến một lần nữa?
- Không được, không được, không được!
- Tôi đi đây.
A Hồng mặc xong quần áo rồi rời đi, thật tiêu sái.
Lâm Quan hơi cô đơn, nhưng chỉnh xong quần áo cho bản thân, cũng xoay người rời đi, đi về phía viện điều dưỡng.
- Ông chủ.
Oanh Oanh đưa một điếu thuốc tới.
Châu Trạch theo thói quen định cắn.
Oanh Oanh lại gần châm lửa cho Châu Trạch.
Châu Trạch lại nhổ điếu thuốc ra.
Phi.
Ông đây hút thuốc sau đó làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận