Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 491: Bà cố nội

Có một số quán thích mở ở nơi phố xá náo nhiệt, càng nhiều người qua lại thì việc làm ăn cũng càng tốt hơn, nhưng cũng có một số quán, vì đủ loại nguyên nhân đặc biệt nên không cần mở ở nơi phố xá náo nhiệt.
Giống như một số món ăn vốn nổi tiếng, càng hẻo lánh lại càng hiện ra tư thái cao lãnh, các thực khách cũng càng hiếu kỳ mà đổ xô đến.
"Câu lạc bộ Hải Triều" này.
Được mở ngay vùng ngoại thành Diêm Thành, thậm chí nó còn là vùng ngoại thành trong số các vùng ngoại thành. Khu vực phụ nó là một trấn nhỏ, chỗ xa hơn là một khu công nghiệp bỏ hoang.
Mấy năm trước, đột nhiên khu công nghệ thậm chí là khu công nghệ cao nổi lên như phong trào, dường như nếu trong thành phố nào không có một hai khu gọi là khu công nghệ cao, thành phố ấy sẽ trở nên lạc hậu.
Nhưng sự thực chứng minh, kết cục cuối cùng của rất nhiều khu công nghề cao là chính là bị bỏ hoang thảm đạm.
Cũng bởi vậy, nhân khí ở nơi này lại trở nên thấp hơn.
Vậy mà.
Nơi cửa "câu lạc bộ Hải Triều".
Lại có từng hàng từng hàng xe sang trọng đậu lại.
Hết nhóm người này tới nhóm người khác đi vào, thoạt nhìn bọn họ đều là người không giàu cũng sang.
Rất nhiều người chạy oto từ nội thành tới, thậm chí không ít người ở các huyện chung quanh cố ý tới đây.
Từ cửa vào cho tới các đồ vật được bày biện bên trong đều chứng tỏ sự cao sang, đẳng cấp, phẩm vị của câu lạc bộ này, phục vụ cũng rất chu đáo.
Cũng bởi vậy, nó dần nổi tiếng, ác thú lui tới nối liền không dứt.
Trong phòng ở tầng cao nhất của câu lạc bộ.
Một người đàn ông mặc áo ngắn tay màu đen ngồi phía sau bàn làm việc, nghiêng chân, hút xì gà.
Phòng làm việc của anh ta được xây kín, không cửa sổ, nhưng theo anh ta nhấn xuống một cái nút, tường bắt đầu hạ xuống, lộ ra ba mặt tường thủy tinh.
Có hai mặt tường chiếu hình ảnh phòng thay quần áo của gái mại dâm, mặt tường còn lại đang chiếu hình ảnh phòng nghỉ của đám gái mại dâm trong lúc chờ đợi khách tới.
Từng dãy oanh oanh yến yến hồn nhiên không biết mình đang bị rình coi.
Đương nhiên, nếu bọn họ biết rõ ông chủ nhà mình đang rình coi mình, có lẽ bọn họ sẽ càng thêm ra sức quyến rũ cũng nên.
Người đàn ông vừa hút xì gà vừa thưởng thức.
Dường như anh ta rất thích cảm giác này.
Thích đến ánh mắt vốn có chút chật vật nay đã chậm rãi híp lại.
- Tổng giám đốc Hồ, có người tìm ngài.
Đầu bên kia điện thoại có người hỏi thăm.
- Ai vậy.
Người đàn ông hơi bất mãn mà cau mày.
Bình thường anh ta không tham dự vào chuyện kinh doanh hay quản lý của câu lạc bộ này, chỉ làm ông trùm giấu mặt, cho nên ngoài một số quản lý cấp cao của câu lạc bộ, những người còn lại không hề biết thật ra bọn họ còn có một ông chủ lớn phía sau màn.
- Người ấy nói là chị ngài.
- Chị tôi?
Người đàn ông do dự một lát, nói: - Để cô ấy vào đi.
Ngay sau đó.
Người đàn ông chuẩn bị bấm tay nâng tường lại như cũ.
- Không cần làm, tao thấy hết rồi.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng truyền đến từ phía sau người đàn ông.
Thân thể người đàn ông cả kinh.
Lập tức đứng bật dậy từ chiếc ghế phía sau bàn làm việc, quỳ xuống.
- Tiểu nhân tham kiến bà cố nội, bà cố nội cát tường.
Người phụ nữ vừa xuất hiện chính là hồ ly trắng đã biến thành hình người.
Nhờ phúc của Thúy Hoa, hồ ly trắng đã khôi phục một chút nguyên khí, tuy rằng cô ấy còn chưa đạt đến trạng thái tột cùng, nhưng ít ra cũng có thể khôi phục lại hình người, không cần phải ngày ngày ôm thân thú chạy tới chạy lui.
Trong chuyện này, luật sư An cũng có thể tính là nói lời giữ lời, lại thêm Thúy Hoa cũng có thể tính là ân nhân cứu mạng anh ta, sau khi xong việc, anh ta thật sự thả Thúy Hoa quay về địa ngục.
Hồ ly trắng đi tới ghế dựa, ngồi xuống.
Người đàn ông quỳ rạp dưới đất, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.
- Xem ra cuộc sống hằng ngày của mày không tồi nhỉ.
- Bà cố nội bớt giận, bà cố nội bớt giận, tiểu nhân đã phái người đi tìm bà cố nội, nhưng trong câu lạc bộ ở Thông Thành đã sớm người đi lầu trống, ngay cả đám huynh đệ tỷ muội cũng biến mất.
- Tiểu nhân bị hù chết, nhưng tiểu nhân không dám đi, vẫn tiếp tục đợi ở chỗ này vì cho rằng sẽ có lúc bà cố nội xuất hiện, có chuyện cần dùng tới tiểu nhân.
Người đàn ông vốn vô cùng có uy nghiêm, còn có chút kiểu cách của kẻ làm sếp, lúc này lại vừa nói vừa gạt lệ.
Thoạt nhìn đúng là hắn ta rất thương tâm.
- Được rồi, được rồi, tao không có ý gì khác, mày chịu ở lại nơi này đã có thể tính là mày có hiếu.
- Lòng hiếu thuận của tiểu nhân với bà cố có thiên địa chứng giám, không có bà cố nội làm phép, hiện tại tiểu nhân vẫn còn là một con vật ngu xuẩn trong rừng sâu!
- Sắp xếp cho tao một nơi, tao cần tĩnh tu.
- Là quay về rừng già sao?
- Tìm nơi phong thủy khá một chút ở gầy đây đi.
Hồ ly trắng không nói nguyên nhân, thật ra nguyên nhân chính là vì hiện tại cô ấy còn chưa khôi phục hoàn toàn, lại thêm tác phong làm việc và tính tình của cô ấy trước đây, khiến quan hệ của cô ấy với mấy người trong rừng già kia không được tốt lắm.
Hiển nhiên rừng già là nơi thích hợp để dưỡng thương nhất, nhưng lại phải lo lắng tránh để mấy lão già kia tìm được cơ hội mà bỏ đá xuống giếng, mặc dù hai bên không căng tới mức đánh giết nhau, nhưng nhất định sẽ bị chế nhạo một phen.
Có điểm giống với, nếu đám gái điếm rời khỏi vùng thôn núi khổ cực hẻo lánh mà đeo vàng bạc trở về.
Đám họ hàng em út sẽ cười hì hì mà hâm mộ, nhưng sau lưng vẫn sẽ âm thầm chê bai chỉ trích.
Nhưng nếu người phụ nữ này mang theo hai bàn tay trắng trở lại, đoán chừng đám họ hàng sẽ tới cửa nhổ nước bọt, hô một tiếng:
Thứ dâm tiện.
Đáng đời!
Che trán.
Hồ ly trắng cảm thấy tổn thương tinh thần.
Thật ra còn một nguyên nhân khác, trước kia tên luật sư đã đề ra ước pháp tam chương với cô ấy, yêu cầu cô ấy không nên rời khỏi Thông Thành quá xa, yêu cầu cô ấy nhất định phải trở về lúc cần thiết, đây cũng là điều kiện để được Thúy Hoa chữa trị.
Vừa nghĩ tới luật sư kia.
Hồ ly trắng lại giận tới cắn răng.
Hoàng đế không vội thái giám gấp.
Ngay cả ông chủ phòng sách kia cũng không thèm để ý tới chuyện này.
Một tên quân sư quạt mo như anh ta lại khiến người chịu khó đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn lướt qua bàn công tác, hồ ly trắng tùy ý hỏi:
- Mày không làm xằng làm bậy gì đấy chứ?
Trộm cũng có đạo, dù là làm việc buôn bán da thịt nhưng cũng giống với thanh lâu thời cổ đại, đều có quy củ của bản thân mình.
Giới này đã bị đám nhà thơ, văn nhân cố ý bóp méo, khiến rất nhiều người cho rằng phụ nữ nguyện ý buôn bán da thịt đều là người đáng thương, đều bị thanh lâu và thế đạo ép làm gái điếm.
Trên thực tế, hồ ly trắng có trăm năm khinh nghiệm và lịch duyệt mở thanh lâu rất rõ ràng, chuyện ép người làm gái điếm này thực sự rất ít, nếu như trong lòng mày không muốn, thanh lâu cũng không dám để mày đi tiếp khách, khách hàng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Thật ra người nguyện ý làm nghề này đa số vẫn là đám hết ăn lại nằm nhưng lại thiếu tiền, có thể nói gái điếm và thanh lâu sống nhờ vào nhau.
- Thưa tổ lời bà nội, tiểu nhân vẫn cẩn tuân lời dạy của bà cố nội, đám chị em tới đây đều tự nguyện, tiểu nhân bảo đảm không để bọn họ bị thương tổn, sẽ không tùy ý khách dính vào.
- Trước đó, phụ cận có một câu lạc bộ đẩy ra hạng mục mới, cho trẻ vị thành niên... ...
- Bốp!
Hồ ly trắng tát thẳng một tát tới.
Lúc này, trên mặt người đàn ông xuất hiện một dấu tay đỏ lừ.
- Ngay cả những sở thích đê tiện như vậy mày cũng muốn làm?
- Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, thực sự không dám, thực sự không dám!
- Trưa hôm nay còn có một đám người đặc biệt tới hỏi tiểu nhân có nhận gái hay không, tiểu nhân thấy cô bé kia hôn mê, vừa nhìn đã biết bị lừa gạt.
- Cho nên cũng không dám thu!
- Bốp!
Lại là một bạt tai quạt tới.
Một bên mặt người đàn ông bên bị đánh sưng lên, thậm chí còn lộ ra bộ lông, hiển nhiên, nhân hình của anh ta đã bị bóp méo, bắt đầu xuất hiện bộ dạng thú.
- Ý của mày là nếu người ta tự nguyện, lai lịch rõ ràng, mày sẽ thu?
- Không dám, không dám, bà cố nội thứ tội, bà cố nội thứ tội, lời dạy của bà cố nội tiểu nhân vẫn luôn ghi khắc trong lòng, không dám quên, không dám quên! ! ! !
- Không quên là tốt nhất.
Hồ ly trắng từ trên ghế đứng lên.
Người đàn ông phủ phục trước gót giày của cô ấy, lạnh run.
- Mọi việc buôn bán chú ý người tình ta nguyện.
- Chuyện nam nữ hoan ái này lại càng là thiên tính của con người, cũng là bản năng loài thú, không cấm được, cũng không dứt được.
- Thiên lý nhân luân.
- Có thể cấm sao?
- Không thể... ... Không thể... ...
- Cho nên nói, cho dù triều đại đương thời cấm việc làm ăn này, nhưng nói lý ra hoạt động nghề nghiệp không cấm được, dù sao thì người có nhu cầu này cũng có quá nhiều, nam, nữ, đều có nhu cầu này.
- Cho nên tao mới cho phép bọn mày mở câu lạc bộ, mở ra thanh lâu ở thời hiện đại.
- Nhưng có một số cấm kỵ, tao đã sớm ân cần dạy bảo bọn mày.
- Đám gái điếm bán thịt vì muốn kiếm tiền trở về xây nhà, ăn chơi đàng điếm, cái này tùy ý bọn họ, dù sao người ta cũng bỏ sức lao động, cũng phải chịu khổ cực.
- Tuy nói đây là việc thế tục cho là trơ trẽn, nhưng không ăn trộm không ăn cướp, thứ bọn họ có được đều là tiền mồ hôi nước mắt của mình.
- Thế nhân nói bọn họ thấp hèn, nhưng so với đám trộm, cướp, tham ô bại hoại kia, bọn họ cao thượng hơn không chỉ ngàn vạn lần!
- Chuyện người tình ta nguyện này ai cũng không ngăn được, nhưng ép người làm gái điếm, dự trữ nuôi dưỡng trẻ vị thành niên.
- Cho dù đặt ở trăm năm trước.
- Khi Đại Thanh vẫn còn.
- Nó cũng là vết nhơ của người trong nghề!
- Người còn trơ trẽn, huống chi là yêu chúng ta?
- Nếu mày dám làm chuyện thất đức như vậy, mày sẽ bị nhân thần cộng phẫn, cẩn thận sáng mai có một đạo thiên lôi đánh xuống, trực tiếp giết chết mày!
- Cũng có thể, hiện tại, người làm bà cố nội như tao sẽ lôi mày ra giết trước, đỡ để đến lúc đó mày lại làm liên lụy tới tao!
- Không dám, không dám, bà cố nội, tiểu nhân thực sự không dám, không dám! ! !
- Ngày mai mày lập tức đóng cửa câu lạc bộ này đi. Mày đã có được không ít tiền của và nhân mạch, bắt đầu từ ngày mai, mày theo tao cùng tìm một chỗ tĩnh tu.
- Hiển nhiên phải vào thế tục dạo chơi một chút, nhưng trầm luân trong thế tục là không có tương lai.
- Vừa lúc bà có thể bớt chút thời gian để chỉ điểm cho mày.
- Cảm ơn bà cố nội, cảm ơn bà cố nội.
Người đàn ông nghe vậy, không kìm được vui mừng.
- Về phần câu lạc bộ mở hạng mục mày vừa nói kia, ngày mai lập tức đi tố cáo.
- Ách... ... - Người đàn ông.
- Không nên lén lút tố cáo, người dám mở ra câu lạc bộ như vậy, kẻ nào mà không có ô dù phía trên?
- Mày cứ sưu tầm đủ chứng cứ, sau đó trực tiếp đăng lên mạng tố cáo, lên baidu, vào internet mua hot search.
- Phải tố cáo cái câu lạc bộ chó chết kia.
- Phải dọn sạch câu lạc bộ đó cho bà cố.
- Vâng... ... Bà cố nội.
Người đàn ông hít sâu một hơi, nhưng vẫn còn chút do dự.
- Nếu câu lạc bộ kia không chết, mày chết thay đi.
- Bà cố nội yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
- Ừm, sắp xếp gian phòng cho tao trước, tao muốn tắm rửa.
- Vâng, tiểu nhân sẽ đi xuống sắp xếp cho bà cố nội ngay.
Người đàn ông đưa tay xoa xoa mặt mình, khiến đám lông trên mặt biến mất, lúc này anh ta mới ra ngoài dặn dò đám thuộc hạ.
Hồ ly trắng đứng trước cửa sổ.
Duỗi lưng.
Hàng mày khẽ nhướng.
Có thể nói là đẹp tuyệt trần.
Nhưng cúi đầu.
Nhìn thấy ấn ký của tên bạch cốt trảo kia.
Lông mày của cô ấy lại nhíu chặt lại.
- Tên tay sai chết tiệt.
Lấy điện thoại di động ra gửi định vị Wechat cho tên luật sư kia, đây là anh ta yêu cầu, anh ta muốn biết vị trí đại khái của mình mọi lúc mọi nơi.
Sau đó.
Hồ ly trắng nổi giận đùng đùng gửi tin nhắn tới:
- Anh An, anh đang bận chuyện gì vậy?
- Sao không để ý gì tới người ta thế?
- Người ta.
- Đang nhớ tới sự chặt khít của anh đây này!!!
- Phía dưới đã ướt đẫm rồi.
Một lát sau.
Luật sư An mới gửi lại một tin nhắn:
- Trong tiệm có một người mất tích, đang tìm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận