Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1361: Chia đồ ăn (2)

- Đại tiên ở đông bắc nhiều, đã nói là không cho phép anh đi gặp mấy vị đại tiên kia rồi, không phải là nói đến vấn đề đánh lại hay đánh không lại, có lòng tính toán kẻ vô tâm mà nói, cho anh hít phải một hơi lạnh, ai cũng không chịu nổi.
Chỉ có thể quy tội về nguyên nhân này mà thôi, hẳn là tối hôm qua luật sư An đã đụng phải gốc đại thụ gì đó, kết quả bị người đánh ngã.
Nhưng nếu như đối phương khiến cho luật sư An tiếp tục ngủ khò khò ở nơi ấy, chắc không có ác ý gì, nếu không hiện tại mọi người cũng đã không ở chỗ này, mà đã phải đến nhà tang lễ cho thuê linh đường làm lễ truy điệu cho luật sư An rồi.
- Có lẽ là vậy đi, ngược lại tôi không nhớ được rốt cuộc tối hôm qua mình đã gặp được ai hay đi đến nơi nào, ví tiền hình như là hơi teo lại một chút, ít đi bao nhiêu thì tôi cũng không biết.
- Lần sau vẫn là nên cho tiền mặt vào ví ít một chút, dùng thanh toán điện tử còn có thể tra được rốt cuộc là hôm qua bản thân đã tiêu phí ở nơi nào.
- Thanh toán điện tử mới không an toàn, muốn biết anh, trực tiếp tìm một chỗ tắm rửa, quét mã thanh toán để thanh toán toàn bộ thông báo trên sáu trăm là đã có thể đến và đăng ký rồi.
- Anh cũng không có nàng dâu, anh hoảng cái gì chứ?
- Nói cái gì vậy?
Châu Trạch mang theo một chai nước chanh đến ngồi xuống ở bên cạnh hai người.
- Ông chủ, ngại quá, ngày hôm qua thực sự là gặp phải chuyện.
- Không có chuyện gì, thực sự là cái gì cũng không nhớ?
Trong tiệm sách còn chưa bao giờ có chuyện uống rượu rồi gây sai sót trong công việc, bởi vì phần lớn người đều không uống say, cho nên Châu Trạch cũng không vì chuyện tối hôm qua luật sư An say rượu dẫn tới trì hoãn thời gian lên đường mà tức giận, trong này, nhất định là có những nguyên nhân khác.
- Không nhớ rõ, điều duy nhất tôi nhớ rõ là, hẳn là tôi uống rất nhiều rượu, đúng rồi, cổ bên này còn có dấu son môi.
Luật sư An đưa tay chỉ vị trí cổ của mình:
- Có thể là một tối lưu luyến với một vị tiên nữ nào đó đi.
Luật sư An nói đến mức chính mình cũng phải nở nụ cười:
- Sau đó tiên nữ sợ đại tiên ở trên trời trách tội, cố ý làm cho tôi mơ hồ?
- Tại sao anh không nói tối hôm qua bản thân uống rượu với Diêm Vương gia còn có kỹ nữ hầu bên cạnh luôn đi? - Canh Thần nói châm chọc.
- Ha, tôi cũng muốn nha, nếu thật sự để cho tôi có cơ hội một lần đi uống rượu chơi gái với Diêm vương gia, tôi cam tâm tình nguyện liệt dương mười năm!
Không khí trong tiệm sách cũng được coi như tốt, tuy nói bất kể là lão đạo hay là doanh câu, lập trường của bọn họ đều là đối lập với người đang nắm quyền hiện tại của địa ngục, nhưng ông chủ Châu vẫn luôn không lộ ra chút dáng vẻ nào là đang vội vã muốn phản công khôi phục lại địa ngục cả.
Hơn nữa, với thực lực và khả năng hiện tại của bọn họ, nhìn Thập Điện Diêm La, vẫn còn phải mang theo chút mơ ước.
Châu Trạch nhấp một ngụm nước chanh.
Nói:
- Đều chú ý một chút đi, tôi vẫn luôn có một loại dự cảm, chuyến đi tìm long mạch lần này, có thể sẽ xảy ra một vài chuyện đấy.
Nói xong.
Châu Trạch đứng lên.
Nhìn về phía rừng già ở xa xa trước mặt.
Thật ra thì.
Anh rất thích vùng đông bắc này, bát ngát tráng lệ, hơn nữa, khí hậu ở nơi này, cũng khiến cho người thích lạnh như anh cực kì hài lòng.
- Chuyện… gì… vậy…
Giọng nói của doanh câu vang lên ở đáy lòng.
Cùng run rẩy.
Còn có sát bút ở trong túi của Châu Trạch.
Dường như sát bút rất muốn khiến cho Châu Trạch trả nó về lại.
Đứng ở trên lập trường của sát bút mà xem.
Giống như nó vẫn luôn mang theo một loại “theo đuổi” với một người duy nhất.
Hơn nữa còn là một loại theo đuổi vượt qua những thứ tầm thường, trở thành một thứ ở một cấp độ thăng hoa hơn.
Giống như là đang không ngừng hầm hừ:
- Tôi không muốn lại đi phong ấn Vượng Tài nữa, tôi muốn đi phong ấn đại lão trâu bò nhất kia!
Loại tinh thần hăng hái muốn phát triển sự nghiệp cùng với ý chí chiến đấu này.
Khiến cho ông chủ Châu cũng có chút không thích ứng được.
Phóng tầm mắt nhìn tới.
Trên phương diện tinh thần “phấn đấu” này
Dường như toàn bộ tiệm sách cộng lại, cũng không sánh bằng một cây sát bút này đâu.
- Luôn cảm thấy, có chút không thoải mái đi, có khả năng sẽ xảy ra chuyện, giác quan thứ sáu đi.
- Giác… quan… thứ… sáu… của… chó… trông… cửa…
Châu Trạch trực tiếp bỏ qua câu nói nhảm này của doanh câu.
Nói:
- Anh nói đi, thứ như long mạch này, hẳn là rất quý giá đi, sao lại vẫn luôn ở nơi này chờ cho chúng ta tới lấy được?
- Trước… đây… không… dễ… lấy… lắm…
- Bây giờ có thể rồi sao?
- Ừm…
- Trừ anh ra, hẳn là còn có những người khác có thể lấy được đúng không?
- Ừm…
- Lỡ như, tôi là nói lỡ như, lỡ như bọn họ cũng tới, vậy làm sao bây giờ?
Doanh câu trầm mặc.
Châu Trạch cũng trầm mặc.
Chốc lát.
Tiếng nói lắp kéo dài quen thuộc kia lại lần nữa vang lên:
- Phân… chia… đồ… ăn…
...
Sau đoạn thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi qua đi, vẫn luôn một đường tiếp tục đi vào bên trong rừng sâu, ngược lại cũng không đi quá nhanh, cũng không khác với leo núi đi bộ bình thường bao nhiêu.
Tố chất cơ thể của ông chủ Châu nhất định là vượt quá tiêu chuẩn rồi.
Oanh Oanh lại càng không cần nói, dù là khiêng theo một núi nhỏ trang bị vật liệu như vậy, vẫn không cảm thấy mệt.
Thậm chí cô ấy còn muốn để cho Châu Trạch ngồi lên trên lưng cô ấy, ngược lại đã vác nhiều đồ như vậy rồi, vác thêm một ông chủ, cũng không có vấn đề gì.
Ông chủ Châu quả quyết lựa chọn cự tuyệt.
Bạch Hồ trở lại rừng già, thì thật sự là được về nhà rồi, tuy nói không biến trở về hình người, thế nhưng cái bóng trắng đầy sức sống không ngừng lóe lên ở chung quanh đội ngũ kia, cũng đủ để chứng minh sự vui mừng lúc này của cô ta.
Nhưng những người khác, thì chẳng được thoải mái như vậy.
Nguyệt Nha, Trịnh Cường, Lưu Sở Vũ cùng với lão Trương và luật sư An.
Coi như là tố chất thân thể tiêu chuẩn của “quỷ sai”.
Giải quyết được vấn đề ăn uống, nhưng vấn đề giấc ngủ, thật ra thì vẫn luôn không thực sự được giải quyết, trên cơ bản, cơ thể đều thuộc về trạng thái kém khỏe mạnh, cũng không khác với một trạch nam bình thường bao nhiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận