Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1599: Chính nó (1)

Doanh câu không cho ông ta có cơ hội đóng “vai quần chúng”, không để cho ông ta hét vang “Vị này là” với bạn đồng hành của mình, sau đó những bạn đồng hành kia lại bắt đầu bằng hoàng, sửng sốt, chấn động rồi lại đi biểu diễn tiết mục tương tự giống như trong “Khang Hi vi hành” kia.
Tuy mất đi không ít cơ hội giả ngầu cùng với dư vị.
Nhưng lúc này.
Quan trọng nhất là giành giật thời gian.
Cho nên.
Doanh câu trực tiếp xuất hiện ở sau lưng lão già kia, một quyền đập xuống,
- Ầm!
Lão già kia.
Nổ.
So với ông chủ Châu – người trước đó phải dốc toàn lực mới tiêu diệt được người đàn ông mặc âu phục, đòn kết liễu của Doanh câu bớt đi một chút cảm xúc cuồng nhiệt, lại thêm một chút cảm giác như chuyện đương nhiên.
Phảng phất như tất cả mọi chuyện, cũng chỉ là đang từng bước diễn luyện mà thôi.
Ngoài ý muốn?
Giày vò?
Lật ngược tình thế?
Không tồn tại.
Cho nên.
Lại có vẻ hơi… tẻ nhạt vô vị rồi.
Diệt lão già xong.
Doanh câu xuất hiện ở bên cạnh lão bà bà đã bị cái bóng tiên nô kia trói chặt.
Lão bà bà đó, cách lúc bà ta có có thể trốn thoát được khỏi trói buộc chỉ cần một vài giây nữa mà thôi, nhưng rất không đúng lúc là, Châu Trạch lại xuất hiện ở trước mặt bà ta.
Vào lúc này, cái bóng tiên nô rất biết điều mà thối lui.
Cung kính ẩn ở bên cạnh.
Cũng không muốn chạy trốn.
Sắc mặt lão bà bà vô cùng khó coi, dường như bà ta muốn nói gì đó, nhưng Doanh câu không có hứng thú đi nghe.
Dưới lòng bàn tay đè xuống.
Giống như là máy ép nước trái cây được ấn nút khởi động vậy.
Không có tình cảnh máu thịt văng tung tóe.
Có.
Chỉ là một loại hình ảnh tương tự như một chùm pháo hoa màu trắng trực tiếp nở rộ trên đất bằng mà thôi.
Phủi phủi tay.
Châu Trạch đưa ánh mắt nhìn về phía ba người nhóm Khánh ở bên kia.
Có thể thấy được, ba người nhóm Khánh chiến đấu có chút khó khăn, nhưng dưới sự hợp sức của ba người, cũng không lộ ra vẻ yếu thế gì đó.
Trong lúc chiến đấu.
Người phụ nữ bỗng nhiên cười.
Ngay sau đó.
Cô ta từ bỏ việc chống cự.
Đưa cao hai tay.
Ba người nhóm Khánh nhanh chóng chia ra hai bên trái phải, ngăn chặn cô ta chạy trốn.
Ngược lại thì bọn họ cũng không xông lên trực tiếp hạ sát chiêu, làm thuộc hạ, đương nhiên hiểu rõ việc cướp vai trò của lãnh đạo chính là việc đại kỵ.
Châu Trạch đi tới.
Người phụ nữ nhìn Châu Trạch.
Ngực phập phồng một trận.
Đúng vậy.
Cô ta cũng đã nhận ra rốt cuộc Châu Trạch là ai.
Vào lúc này.
Thứ còn sót lại trong đầu cô ta.
Chỉ có tuyệt vọng.
Còn nữa.
Là sự chịu phục.
Cô ta nhìn lên lão Trương đang “tròn xoay” ở bên kia, trong mắt, mang theo sự hâm mộ không che giấu một chút nào.
Mọi người vốn là quan hệ cạnh tranh ngang hàng, kết quả anh lại mời trợ giúp bên ngoài tới, hơn nữa sự trợ giúp từ bên ngoài này, lại còn đáng sợ như vậy, những người còn lại như chúng tôi đây, còn chơi cái rắm gì chứ?
Chẳng qua là.
Châu Trạch chỉ đứng ở trước mặt của cô ta.
Không trực tiếp hạ sát chiêu giống như với hai vị trước đó.
Chỉ cần giết cô ta.
Lão Trương đã có thể trực tiếp “lên ngôi”.
Bổn nguyên của Giải Trãi sẽ giáng lên trên người anh ấy.
Anh ấy sẽ trở thành pháp thú đời tiếp theo.
Ở trong mắt đám người Khánh, bọn họ không tiếc hao phí bổn nguyên giúp đỡ dính líu đến chuyện này, bởi vì, cũng là đang giúp Doanh câu có thể tái hiện lại sự huy hoàng năm đó.
Châu Trạch không biết Doanh câu đang do dự điều gì.
Tuy nói trong lúc Doanh câu trò chuyện cùng Đệ nhất đã từng nói.
Đáy cốc đã bị rò rỉ.
Nếu không sửa lại đáy cốc trước, thì rất khó chứa nước được nữa.
Vốn lấy phân lượng của Giải Trãi, nếu thật sự nuốt anh ta, coi như là có bị rò rỉ nữa, cũng có thể cầm cự được thật lâu.
Hoặc giả là, nhìn đến phần mặt mũi của anh, cho nên không đành lòng nuốt lão Trương?
Chẳng qua là, coi như là anh có dát vàng lên trên mặt mà cho là Doanh câu là nể phần mặt mũi của anh nên không muốn nuốt lão Trương nữa, nhưng không ảnh hưởng đến việc bọn họ giết người phụ nữ kia trước rồi mới để cho lão Trương lên vị nha.
Doanh câu.
Cứ ngừng lại như vậy.
Châu Trạch có thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng thời gian và sức mạnh đều đang trôi qua.
Cũng vì vậy.
Loại chờ đợi như thế này.
Lại càng thêm có vẻ hơi không giải thích được.
Ba người nhóm Khánh, còn đang chờ đợi, lão đại không nói lời nào, bọn họ cũng không dám nói lời nào, cũng không dám đi thúc giục.
Người phụ nữ cũng đang đợi.
Thành thật mà nói.
Là một sinh mệnh trí tuệ có ý thức của chính mình.
Chờ đợi bị “giết chết”.
Vẫn là một loại quá trình rất rối rắm rất thống khổ.
Nhưng dường như vị nhân vật khủng bố ở trước mắt này không có ý định cô ta thống khoái một lần.
Hết lần này tới lần khác cô ta lại nghĩ chắc là vị nhân vật khủng bố này không hứng thú với việc dùng loại phương thức này để giễu cợt một nhân vật nhỏ để đạt được một chút cảm giác hưởng thụ gì đó.
Châu Trạch đã đứng dậy.
Doanh câu lại vẫn cứ dừng lại như vậy.
Cuối cùng thì ông chủ Châu ở bên trong đã không nhịn được.
Nói:
- Làm sao?
- Ông!
Ông chủ Châu chỉ cảm thấy ý thức của mình bị cuốn lấy.
Một khắc sau.
Anh đã xuất hiện ở bên trên U Minh Chi Hải.
Bản thân lại đang đúng ở bên trên bậc thang của Vương tọa bạch cốt.
Lần này Doanh câu không ngồi ở trên Vương tọa.
Đưa lưng về phía Châu Trạch.
Mặt hướng về phía biển lớn.
- Anh có chuyện muốn nói với tôi?
Châu Trạch mở miệng hỏi.
- Chẳng qua là muốn hỏi ý kiến của anh một chút mà thôi.
Ồ.
Châu Trạch đã hiểu.
Cố ý kéo anh vào nơi này.
Là bởi vì ở nơi này, anh ấy có thể nói chuyện mà không cà lăm.
- Ý kiến của tôi?
- Chó, từ trước đến giờ đều rất bén nhạy.
Doanh câu nói như vậy.
Ánh mắt của ông chủ Châu theo bản năng mà liếc một chút về phía… chuồng chó ở bên dưới Vương tọa bạch cốt.
- Rốt cuộc là bởi vì thứ gì?
- Giải Trãi chết, anh cho là, tại sao anh ta lại chết?
- Ăn thức ăn cho chó hết hạn sao?
Ông chủ Châu trêu đùa một chút.
Nhìn thấy Doanh câu không có chút phản ứng nào.
Chỉ đành tiếp tục nói:
- Có lẽ là, tôi cảm thấy mà thôi, không phải là anh đã nói, lúc trước, sau một kiếm của Hoàng Đế, thế gian đã không còn tiên nữa, bây giờ, có phải là Hoàng Đế đã trở lại, cho nên cầm Hiên Viên kiếm bắt đầu chém giết tiên thế hệ mới rồi hay không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận