Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 751: Cương thi có linh hồn! (1)

Tư thái “Nô tài thỉnh an” vốn có không còn sót lại chút gì.
Chỉ có một khí thế bàng bạc giống như hòa hợp thành một khối với vách núi chung quanh!
- Oanh Oanh, lão An!
Châu Trạch kêu.
- Ông chủ!
- Ở đây, ông chủ!
- Đi bắt người nhà của ông ta lại, như vậy khi tôi đập bẹp ông ta.
- Chỉ cần lão già này dám đánh lại, thì tra tấn người nhà của ông ta, khiến cho bọn họ muốn sống không được muốn chết không xong!
“... ...” Lão nông.
Tín niệm trong cuộc đời của ông chủ Châu:
Có thể ngồi tuyệt đối không đứng, có thể nằm tuyệt đối không ngồi.
Đầu óc anh bị nước vào mới có thể chơi trò nói lời quân tử gì đó với lão già này, hoặc vạch ra đường lối gì đó, tỏ phong độ.
Rõ ràng nhảy ra âm mưu tính kế sau lưng mình là ông ta, rõ ràng gây sự chính là ông ta, rõ ràng mình chưa hề làm cái gì, trước hôm nay còn không biết trên thế gian này có người như ông ta.
Bản thân dựa vào cái gì cho ông ta sắc mặt tốt để nhìn chứ?
Thời gian trước bản thân mình mới vừa bận rộn một trận ở biên giới lãnh thổ, vốn định tiện đường đến Lệ Giang tu dưỡng thư giãn một chút, kết quả còn đụng phải chuyện này, cho dù là ai đều đầy một bụng tức.
Ông chủ Châu chưa bao giờ tự khoe là người tốt, làm người tốt quá mệt mỏi, ngược lại làm người xấu thoải mái tự tại một chút.
Mày tính kế tao, tao đây khiến cho mày nhà tan người mất!
Không sợ mày không có người nhà, chỉ sợ mày một thân một mình!
Còn may, có “Tôi không dám” lúc trước làm nền.
Lần này Phùng Tứ không có gì ngoài ý muốn.
Thậm chí còn hơi thưởng thức phong cách xử sự của Châu Trạch.
Oanh Oanh và luật sư An đều gật đầu, người trước luôn luôn ngốc nghếch chấp hành mệnh lệnh của ông chủ nhà mình.
Còn nữa, nữ cương thi vốn không phải hạng người lương thiện gì, xuống tay với người đáng thương như già yếu phụ nữ và trẻ em cũng không có tâm tư “Không đành lòng” gì.
Luật sư An lại hiểu con đường phúc hắc, tự nhiên không có khúc mắc gì, huống chi, trong lòng anh cũng nghẹn cháy đấy.
Mộc Thừa Ân thở dài, giống như hơi bất đắc dĩ, nhưng lại hơi thoải mái, cười khan hai tiếng, sau đó chậm rãi mở miệng nói:
- Vậy không thể để cho các ngươi đi.
Trong lời nói mang theo kiêu ngạo rõ ràng.
Một tên quỷ sai.
Ở trước mặt một bộ đầu và một vị tuần kiểm.
Lại lộ ra vẻ kiêu ngạo của mình!
Phùng Tứ Nhi vung tay lên, roi da xuất hiện trong tay anh, thân phụ nữ, lại kèm theo vẻ nho nhã phong lưu.
Không thể không nói.
Ánh mắt và thưởng thức của luật sư An năm đó thật sự không tệ.
- Phụng mệnh âm ty, quét sạch bại hoại, làm đúng bộ luật!
Phùng Tứ đi thẳng về phía Mộc Thừa Ân.
Đối với quỷ sai bình thường thậm chí bộ đầu mà nói, tuần kiểm âm ty tự mình đi đến đuổi bắt vấn tội không có gì khác quan lại tham ô thời cổ đại bị khâm sai đến.
Hơn nữa âm ty và dương gian khác nhau, rất nhiều khi có thể không cần giảng đạo lý, nhất là trên chuyện khiển trách, dù sao quỷ sai là thứ tiêu hao rẻ nhất không đáng tiền nhất ở âm ty, giết lầm cũng không sao cả.
Kể cả ông chủ Châu trong thời gian dài cũng sẽ lo lắng nếu bản thân tiếp tục làm càn rỡ tiếp, có phải âm ty sẽ thật sự có tuần kiểm lên hỏi tội mình không.
Trên thực tế, Châu Trạch không rõ ràng chính là, lúc trước từng có một nữ tuần kiểm, gần như đụng đến ngưỡng cửa hiệu sách, nếu không phải lúc đó Châu Trạch vừa đúng tìm được phương pháp sử dụng chứng nhận quỷ sai chính xác từ chỗ tên ngu ngốc cứng đầu, rất có thể đã sớm đụng vào cô ta.
Nhưng Mộc Thừa Ân không biết là bình nứt không sợ bể hay như thế nào, thấy Phùng Tứ Nhi từng bước một đến gần, lại không hề lộ ra vẻ sợ hãi và bất an.
Ông ta lại bình tĩnh.
Giả vờ cũng được.
Giống như ông ta mới là một bên chính nghĩa.
Mà Châu Trạch bên này, cả trai lẫn gái đều là yêu ma quỷ quái.
Oanh Oanh và luật sư An nhanh chóng di chuyển sang hai bên.
Chuẩn bị vòng đến căn nhà bằng đất kia, bắt lấy một già một trẻ nhiều tai họa của Mộc Thừa Ân.
Hứa Thanh Lãng lặng yên đứng bên cạnh, chỗ mắt trái có sáng bóng màu xanh lưu chuyển.
Châu Trạch lại chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, giữa mùa đông, nơi này lại là ngọn núi cao nguyên, gió núi thổi quả thật không khác gì lưỡi dao nhỏ.
Cho nên bản thân đầu óc bị nước vào mới định một mình đấu với Mộc Thừa Ân vào lúc này.
Sớm kết thúc một chút thì về nhà sớm một chút.
Nói không chừng còn có thể tìm một chỗ ngâm suối nước nóng với Oanh Oanh.
Lại kêu Oanh Oanh chà lưng cho mình.
Chẳng phải còn thoải mái hơn ở đây sao?
Chính là.
Vừa ngồi xổm xuống.
Châu Trạch đã nhận ra không đúng.
Hòn đá và bùn đất dưới chân mình đang run run khe khẽ.
Biên độ thật nhỏ rất nhỏ, nếu không phải Châu Trạch vừa vặn ngồi xổm xuống, vốn không phát hiện ra được.
Trong lúc nhất thời.
Châu Trạch hơi sửng sốt.
Má nó.
Lão già chết tiệt này sẽ không phải chôn thuốc nổ TNT ở dưới đất từ trước đó chứ?
Nếu chạy đến đây, mọi người cùng nhau bị nổ chết, vậy khôi hài, dù sao lão già đáng chết không đáng tiền, quỷ sai sáu mươi năm cất vào hầm cũng là quỷ sai, nhưng nếu như kéo cả mọi người chôn cùng, ông ta còn kiếm lớn rồi!
Đến lúc đó, cho dù không bị thuốc nổ nổ chết, linh hồn có thể may mắn rời khỏi từ khu treo cổ hỗn loạn do nổ mạnh hình thành.
Nhưng thân thể của mọi người đều sẽ bị đốt sạch.
Tổn thất này cũng vô cùng vĩ đại!
Phùng Tứ dừng bước, cúi đầu nhìn dưới chân.
Ánh mắt của Hứa Thanh Lãng cũng nhìn xuống phía dưới.
Đột nhiên.
Một đôi tay từ dưới đất ở trước mặt Châu Trạch thò lên, chụp thẳng vào mắt cá chân của Châu Trạch.
Đôi tay này màu xanh mét, hơn nữa trên cổ tay còn mang theo bao cổ tay của binh lính cổ đại.
Phù... ...
Không phải là thuốc nổ.
Lúc này ông chủ Châu còn có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng đây cũng chỉ trong chốc lát.
Châu Trạch vốn ngồi chồm hổm ở đó chìa hai tay ra.
Nắm lấy hai tay thò ra từ dưới lên.
Bạn tốt, tay cầm tay.
Rồi sau đó.
Mười móng tay của Châu Trạch lập tức mọc ra.
Đâm thẳng vào tay đối phương!
“A!”
Phía dưới truyền đến một tiếng rít gào, ngay sau đó cả khu vực này đều sụp đổ xuống.
Châu Trạch có thể cảm nhận được rõ ràng vẻ thống khổ và điên cuồng của người kia.
Nhưng thứ này giống như còn hung tính, thế mà lại liều mạng thừa nhận thống khổ khó có thể chịu được lôi chặt lấy hai tay của mình, trong lúc nhất thời, Châu Trạch vốn không kịp xê dịch, bị kéo thẳng xuống.
Dưới chân Phùng Tứ Nhi cũng xuất hiện hai đôi tay, thân hình anh nhanh chóng lui về phía sau vài bước, đồng thời roi da trong tay cũng trực tiếp quét qua.
“Chát!”
“Chát!”
Cũng không nhìn thấy rõ ràng quỹ tích vận hành của roi dạ, chỉ nhìn thấy bốn cánh tay tung bay lên trời, roi da này lại có thể tạo được hiệu quả “Chém sắt như chém bùn”.
Liên tưởng tới trận gió khủng bố lúc trước Thúy Hoa đã sử dụng, chính là truyền thừa nhất mạch.
Phải biết rằng lần này Phùng Tứ Nhi đi lên, tới vội vàng, trừ bỏ lễ gặp mặt ra, đồ mang theo cũng không nhiều, nhưng anh dù sao cũng là tuần kiểm âm ty chính quy, không giống với chức quan bị tước đoạt của An Bất Khởi, về uy lực không thể đánh đồng.
Trên mặt Hứa Thanh Lãng đã xuất hiện vảy rắn, ở quanh thân càng có một tầng ánh sáng màu xanh bao trùm, thân thể tiến về trước, chìa tay, muốn túm Châu Trạch ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận