Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 312: Chính là da ngươi!

Không có bất kỳ thứ gì làm nền.
Cũng không có bất kỳ dấu hiệu gì.
Bóng đen cứ bỗng nhiên mà xuất hiện như vậy.
Mang đến lý tưởng của nó, mang đến đạo lý của nó.
Cũng gần như.
Thiếu chút nữa đã.
Mang đến tai hoạ ngập đầu cho toàn bộ phòng sách.
Nếu như cuối cùng phòng sách chỉ còn lại một mình tư lệnh là ông chủ Châu.
Vậy sự tồn tại của phòng sách còn có ý nghĩa gì nữa?
Có lẽ.
Đây là cuộc sống.
Đây là nhân sinh.
Cho dù mình đã chết.
Cho dù mình là một quỷ sai.
Cũng không thể trốn thoát loại số mệnh này.
Chỉ cần mình còn "sống".
Mình nhất định phải tùy thời chuẩn bị tiếp nhận kinh hỉ mà cuộc sống mang tới cho mình.
Hoặc là.
Đe dọa!
Ánh mắt Châu Trạch rất bình tĩnh. Đây không phải loại phẫn nộ cuồng liệt khi trước, đây là một loại bình tĩnh thực sự. Bởi vì Châu Trạch lúc này đã không phải Châu Trạch vốn có.
Giống như một đám con nít, chúng nó đang kịch liệt chơi đùa trò chơi đạn châu, mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Lúc này, một người lớn tham dự vào.
Đây đã một chuyện rất xấu hổ.
Nếu như mình còn mắt lớn trừng mắt nhỏ với đám con nít.
CMN.
Còn cần mặt mũi nữa không?
Thân thể anh bắt đầu chậm rãi khô quắt đi. Nhưng lần này, trình độ khô đét lại không quá nặng, cơ bản là cả người vẫn còn giữ lại dáng vẻ vốn có, chỉ là răng nanh nơi khóe miệng đã trở nên càng thêm thâm trầm.
- Chúc mừng ngươi, ngươi chọc giận ta, cho nên, ta sẽ thay trời hành đạo với ngươi!
- Dong dài.
Châu Trạch dùng móng tay dài của mình nhẹ nhàng móc lỗ tai một chút, sau đó bắn ra.
- Ông!
Bóng đen biến mất tại chỗ.
Không có dấu hiệu nào!
Vậy mà.
Châu Trạch chợt đưa tay về phía trước.
Giống hệt như chỉ tùy tiện mà vung vẫy một chút thôi.
Nhưng trong nháy mắt kế tiếp.
Bóng đen giống như chủ động đưa cổ của bản thân vào lòng bàn tay Châu Trạch, xuất hiện ở trước mặt Châu Trạch, ngay cả cổ của anh ta cũng được đưa đến trong tay Châu Trạch.
- Răng rắc!
Dứt khoát.
Lưu loát.
Không hề có ý định nói lắm lời gì với bóng đen.
Cũng lười mò mẩm đạo lý gì mà thay trời hành đạo.
Châu Trạch cứ bóp gãy cổ của bóng đen như vậy. Thân thể bóng đen cũng vặn vẹo theo cổ, sau đó ma sát ra lửa lớn, trực tiếp khiến thân thể anh ta bốc cháy rừng rực, hóa thành đốm lửa rợp trời, như thời khắc hoa tỏa hương.
Trước đó.
Tốc độ của bóng đen rất nhanh, nhưng hành động của anh ta đã sớm bị Châu Trạch nhìn thấu, thậm chí còn chơi trò xiếc ôm cây đợi thỏ.
Không chỉ riêng mặt chiến lược, ngay cả trên phương diện chiến thuật, Châu Trạch cũng nảy sinh ý coi rẻ anh ta.
Vậy mà.
Một tấm da người không còn nữa.
Tấm da người kế tiếp lại lập tức xuất hiện.
Bóng đen lần thứ hai đi ra, xuất hiện ở bên trái Châu Trạch.
Vành tai Châu Trạch nhẹ nhàng giật giật.
Anh đang nghe.
Đang cảm nhận.
Giống như múa rối, mặc kệ con rối sống động cỡ nào, nhưng ít ra cũng phải có một sợi dây thao túng bọn nó ở sau lưng.
Không tìm được sợi dây này.
Mình chỉ có thể không ngừng hủy diệt da của anh ta.
Ai biết rốt cuộc người này tồn trữ bao nhiêu da chứ?
Nhẹ nhàng chép miệng một cái.
Chỉ xác định được một phương vị đại khái.
Không thể nghe rõ được.
Châu Trạch nhẹ giọng lẩm bẩm, mà lúc này, tiêu tiếng lại vang lên.
Tiếng tiêu.
Gần như đã trở thành khúc chủ đề của tối nay, như một ác mộng vô hình bao phủ trên đỉnh đầu mỗi người trong phòng sách, mang đến áp lực và khủng hoảng.
Châu Trạch đứng tại chỗ.
Vẫn không nhúc nhích.
Thế nhưng anh hơi nhíu mày.
- Tiếng này.
- Hơi đáng ghét.
Ngay sau đó.
Hai cái răng nanh của Châu Trạch bắt đầu ma sát lẫn nhau.
- Ken két... ... ken két... ... ken két... ...
Đây là tiếng động khi nghiến răng.
Không ít người khi ngủ thường có thói quen nghiến răng, đây là chuyện rất bình thường, cũng rất thường thấy.
Đối mặt với tiếng tiêu khiến người ta cảm thấy khủng hoảng này.
Châu Trạch bắt đầu nghiến răng.
- Ô ô ô... ... ... Ô ô ô... ... ... Ô ô ô... ... ...
Tiếng tiêu uyển chuyển du dương, cửu chuyển thiên hồi, hồi hộp gay cấn.
- Ken két... ... ken két... ... ken két... ... ken két... ...
Tiếng nghiến răng.
Ách… vẫn là tiếng nghiến răng, không có tiết tấu gì, hình như chỉ thuần túy là đang nghiến răng.
Dường như đây là một màn đối kháng không cân xứng, một loại đối kháng có chút mơ tưởng hão huyền.
Nhưng thời gian dần qua.
Theo tiếng giòn vang truyền tới từ trên tiêu ngọc.
Không ngờ trên mặt ngọc tiêu.
Lại xuất hiện một vết nứt!
- Ken két... ... ken két... ... ken két... ...
Châu Trạch tiếp tục nghiến răng, khóe miệng mang theo ý cười, hệt như anh đang nhai nuốt kẹo cao su, hoặc cũng có vẻ như đang ở bên cạnh xem cuộc vui.
- Ken két... ... ken két... ... ken két... ...
Đây không phải tiếng nghiến răng.
Mà là tiếng do ngọc tiêu liên tiếp không ngừng xuất hiện vết rạn tạo ra.
Mang theo một loại khí tức khiến người ta sợ hãi.
- Két!
Châu Trạch cắn răng một cái thật mạnh.
Sau khi hai chiếc nanh kịch liệt ma sát một lần.
Ngọc tiêu triệt để đứt đoạn, phân làm hai nửa!
Cả người bóng đen gần như dại ra.
Sau đó, Châu Trạch xuất hiện ở trước mặt bóng đen. Thậm chí bóng đen còn không chống lại, trực tiếp bị Châu Trạch đâm thủng thân thể.
Ngay sau đó.
Là tiếng rách!
- Xì xì... ...
Vành tai Châu Trạch lại hơi lay động một lần nữa.
Tiếng động này… bắt được rồi.
Núp ở nơi đó sao?
Rất nhanh, bóng đen thứ ba đã xuất hiện,
Thế nhưng sau khi anh ta xuất hiện, lại mờ mịt.
Bởi vì anh ta phát hiện đối thủ của mình.
Quỷ sai kia.
Đã không còn ở nơi này.
Bởi vì Châu Trạch đã xuất hiện ở bên cạnh thùng rác trên đường phố xa xa.
Một cước đạp thẳng tới cái thùng rác này!
- Rầm!
Thùng rác trực tiếp nổ tung, bên trong có một người nhảy ra ngoài, miễn cưỡng chịu một cước của Châu Trạch.
Người này mặc áo khoác cũ màu xanh biếc, vóc người lọm khọm, trên mặt dán một tờ giấy trắng, nhưng có thể nhận ra đây là một lão già.
Trên tờ giấy trắng có hai cái lỗ, dễ dàng khiến cặp mắt người già này lộ ra, nhìn thấy bên ngoài.
- Rốt cục ngươi là ai, ngươi không phải quỷ sai!
Châu Trạch không trả lời.
Anh không có hứng thú chơi trò đối thoại với một kẻ sắp chết.
Sau khi tiến lên.
Chính là đơn giản dứt khoát... đẩy ngang!
Thân thể Châu Trạch đụng vào người lão già. Thân thể lão già bắt đầu lui về phía sau, phá vỡ một bức tường, thế nhưng thế xông không giảm, lão ta lại phá vỡ một bức tường nữa, sau đó lại thêm một bức tường!
Có thể đoán được, đợi ngày mai khi chủ những tiệm này tới buôn bán, sẽ cảm thấy kinh hãi đối với chuyện tiệm của mình có thể đi thông với tiệm cách vách. Có lẽ còn có người suy đoán xem rốt cuộc đêm qua là “tập đoàn” tội phạm nào đến ăn trộm, thật không ngờ chúng lại kiêu ngạo như vậy!
Bóng đen xuất hiện, rơi vào sau lưng lão già. Hai người di hoa tiếp mộc, lão già kia dời về một phương hướng khác, bóng đen lại nứt toạc một lần nữa.
Hai người lại trở về vị trí vốn có.
Dưới đèn đường đã vỡ nát.
Cách một con đường nhỏ.
Nhìn nhau.
- Rốt cục ngươi là ai!
Lão già lại bắt đầu hỏi.
Châu Trạch vẫn không quan tâm tới, lần thứ hai xông lên.
Vào lúc này, thân thể lão già bỗng nhiên bành trướng, từng lá bùa màu đỏ lần lượt xuất hiện từ trong ống tay áo của lão già, dính vào trên người lão ta.
- Đánh ngã %


#@% cắt %% Xà Thần!
Sau khi rống lớn một tiếng.
Dường như khí lực của lão già bỗng nhiên được tăng thêm.
Đây là một loại mê tín, cũng là một loại chấp niệm, thậm chí, có thể nói là một loại tín ngưỡng.
Vì sao khi lão già làm việc lại rất thích giảng đạo lý, bày chính đạo ra? Bởi vì lão ta cần giữ gìn loại tín ngưỡng này. Đây là gốc rễ của lão ta, thậm chí là ý nghĩa sinh tồn của lão ta, cũng là cội nguồn lực lượng của lão ta.
Cho dù biểu hiện trước mặt là khác, sau lưng là khác, nhưng loại hình thức này, loại quá trình này, loại thể diện và khẩu hiệu này, nhất định phải hô lên. Hơn nữa còn phải hô thật vang dội, thật êm tai, thậm chí còn hô tới có thể thôi miên chính bản thân mình.
- Rầm!
Quả đấm của song phương va chạm với nhau.
- Rầm!
Ngay sau đó.
Lại là một đấm!
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Song phương liên tục liều mạng va chạm vài quyền.
Cuối cùng sau khi một đấm đối bính.
Châu Trạch bất động tại chỗ.
Mà lòng bàn chân lão già lại cọ xát ra tia lửa, liên tục trượt về phía sau hơn 10m. Thậm chí đôi giày bộ đội lão ta đi cũng đã bốc cháy, hóa thành tro bụi, trên đường cái đã lưu lại một vết tích khắc sâu.
Nhưng Châu Trạch lại rất không hài lòng.
Tuy rằng anh chiếm ưu thế.
Nhưng đối phương lại có thể liều mạng va chạm quyền đầu với mình.
Điều này khiến anh cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này.
Anh hơi nhắm mắt lại.
Như đang lầm bầm lầu bầu nói:
- Đừng cảnh giác ta nữa, nếu muốn ta giết người trước mắt giúp ngươi, thì ngươi phải từ bỏ tất cả đề phòng với ta, để ta có thể tự do phát huy một chút.
Vừa dứt lời.
Trên mặt Châu Trạch lập tức lộ ra vẻ hưởng thụ.
Rất hiển nhiên.
Ông chủ Châu đã đồng ý.
Chỉ cần giết chết lão già trước mặt.
Hành hạ lão ta đến chết.
Trả thù lão ta!
Ông chủ Châu nguyện ý trả bất cứ giá nào, căn bản là không cần do dự chút nào!
- Hí... ...
Châu Trạch phát ra một tiếng ngâm khẽ.
Thân thể anh nhanh chóng khô quắt xuống.
Trong con ngươi màu đen trở nên đậm đặc như mực không ngừng nhộn nhạo.
Đồng thời.
Cả người anh chậm rãi cúi xuống.
Anh hé miệng.
Răng nanh và đầu lưỡi.
Như có thể phối hợp hài hòa nhất, hoàn mỹ nhất.
Cả người anh tiến vào trạng thái anh thích nhất, cũng thoải mái nhất.
- Rống!
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến.
Châu Trạch biến mất tại chỗ.
Mà lúc này.
Lão già cũng hô to một tiếng: "Nhân gian chính đạo là tang thương!"
Thân hình cũng từ biến mất tại chỗ.
Một giây sau.
Song phương gặp nhau giữa đường.
Sau đó.
Chính là:
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
- Rầm!
Không phải là màn đối quyền như trước kia.
Cũng không phải là đánh tới khó phân thắng bại.
Mà là ông chủ Châu trực tiếp nắm mắt cá chân của đối phương.
Nắm lão già không ngừng quật trên mặt đất như ném một đống cát!
Tốc độ cực nhanh, khó có thể tưởng tượng!
Loại lực lượng này tuyệt đối giống với nghiền ép trên phương diện tốc độ.
Mà ngay cả chính lão già cũng không ngờ tới được!
... ...
- Rầm!
Phòng ngủ trên tầng hai của phòng sách.
Bóng đen nổ tung.
Mà Deadpool bụng đã nát bấy quỳ rạp dưới đất, thân thể anh ta đang run nhè nhẹ với biên độ nhỏ.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi nổi lên mặt nước. Trong thùng tắm tràn đầy máu tươi của cậu ta, nhưng lồng ngực của cậu ta còn đang phập phồng nhè nhẹ.
... ...
- Rầm!
Trên đường phố ở một bên khác.
Bóng đen nát tươm.
Ba đạo yêu hồn gần như đã hoàn toàn trong suốt, chỉ còn sót lại một chút vòng sáng.
Lão đạo nằm trên mặt đất giãy giụa ngẩng đầu.
Lộ ra dáng tươi cười giải hận. Sau đó lão nặng nề đầu đập xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Tiểu Hầu Tử ở bên cạnh vừa lau nước mắt vừa cầm lấy sách Âm Dương hướng về phía yêu hồn.
Mèo mun là con đầu tiên trở lại trong sách Âm Dương.
Sau khi Bát cô nãi và Hoàng A Tam liếc nhau, cũng tiến vào sách Âm Dương. Hiện tại chúng quá suy yếu, sợ là vừa rời khỏi nơi này, ngay cả cô hồn dã quỷ cũng có thể uy hiếp được chúng nó. Cho nên chúng nó phải cúi đầu lựa chọn lại một lần nữa tiến vào sách Âm Dương, đây cũng là vì sinh tồn!
Những động vật trong núi sâu, từ nhỏ đã lớn lên dưới hoàn cảnh kia. Chỉ cần có thể sống, không có gì là không thể khuất phục.
... ...
- Cho mày tới nhân gian!
- Rầm!
- Rầm!
- Này thì chính đạo!
- Rầm!
- Rầm!
- Này thì tang thương!
- Rầm!
- Rầm!
Hai bên đường bị Châu Trạch đập ra mấy cái hố sâu vài mét. Mà thân thể của lão già cũng đã sớm máu thịt be bét. Phần lớn da thịt trên cơ thể đã có xương trắng hoàn toàn lộ ra, quả nhiên là vô cùng thê lương.
- Năm đó cho dù là... ... Thái Sơn phủ quân... ... ở trước mặt ta... ... cũng không dám... ... nói chuyện... ... nhân gian chính đạo... ... với ta... ...
Châu Trạch buông lỏng tay ra.
Lão già bị anh giẫm dưới chân như bùn nhão.
- Ông chủ... cạch cạch... Anh anh anh...
Bạch Oanh Oanh đọng bên cây cột điện, gần như không còn hô hấp.
Vào lúc này không ngờ cô ấy còn cố sức mở to mắt, mang theo vui sướng, cố sức gọi.
Châu Trạch sửng sốt một chút.
Anh nghiêng đầu.
Nhìn về phía đầu nữ cương thi kia.
Dựa theo cấp độ sinh mệnh đến nói, khoảng cách của hai người xa tới không gì sánh được, thậm chí, trong mắt anh, Bạch Oanh Oanh chỉ là một con kiến. Anh không muốn cùng được xưng là cương thi với Bạch Oanh Oanh, đây là một loại khinh nhờn đối với anh.
Nhưng nhìn thấy cô gái bộ dáng như học sinh cấp 3, ngay cả thi đan cũng đã bị móc ra.
Đã thành bộ dáng như vậy.
Còn đang cố sức hô gọi mình.
Không biết vì sao.
Quỷ thần xui khiến Châu Trạch vươn tay.
Nhẹ nhàng mà cạo cạo mũi Bạch Oanh Oanh.
Thái độ khác thường mà lộ ra nụ cười mỉm bình thường:
- Chính là da ngươi
Bạn cần đăng nhập để bình luận