Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1605: Đếm ngược (1)

Ý thức, cơ thể, dây xích trói buộc từ cả hai đã hoàn toàn chặt đứt tất cả mọi cơ hội phản kháng của người phụ nữ.
Đúng vậy.
Người phụ nữ không thể chết.
Nếu không thì lão Trương xong rồi.
Thậm chí.
Còn không thể để cho cô ta có cơ hội đi tự sát.
Sau khi làm xong hết tất cả mọi chuyện này.
Châu Trạch quay đầu.
Nhìn về phía ba người nhóm Khánh đang ở bên cạnh, còn có bóng đen tiên nô đang quỳ ở cách đó không xa.
Ánh mắt mang theo áp lực nặng nề quét đến người mình, phảng phất như có một ngọn núi, đang đặt ở trên bả vai của mình.
Đừng nói hiện tại danh phận cấp trên cấp dưới đã được xác định, cho dù là lúc trước, bỗng nhiên đối mặt với khí thế áp lực từ cự bá viễn cổ thực sự, Khánh cũng không cảm thấy bản thân thật sự có thể đường hoàng hiên ngang mà đứng thẳng ở đó.
“Phốc” một tiếng.
Ba người nhóm Khánh quỳ một gối xuống.
Về phần cái bóng tiên nô kia, ông ta vốn đã quỳ, chẳng qua chỉ là chôn trán của mình xuống thấp hơn một chút mà thôi.
Châu Trạch chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ngay sau đó.
Lại chậm rãi mở mắt ra.
Một loại cảm giác mệt mỏi sâu sắc ập tới.
Cơ thể ông chủ Châu lảo đảo mấy cái.
Sau đó, tê liệt ngồi ở trên mặt đất.
Uy áp tiêu tán.
Trong lòng mấy người Khánh đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
So với vị nhân vật chí cao vô thượng khủng bố kia, từ tận đáy lòng bọn họ vẫn cảm thấy ông chủ trước mắt tương đối đáng yêu hơn.
Cho nên mới nói, trong tiệm sách, rất nhiều người đều có loại triệu chứng tương tự với loại “giày vò bệnh hoạn” này, triệu chứng nghiêm trọng nhất chính là mấy người luật sư An, bọn họ ở trong mắt Khánh, đã thuộc về giai đoạn mới bắt đầu của mài và gõ rồi đi.
- Trở về đi.
Châu Trạch có chút khó khăn giơ tay lên, vẫy vẫy.
...
Lần này, đúng là quá mệt mỏi.
Có lẽ là bởi vì nguyên nhân trước đó anh đã tiêu hao quá nhiều sức lực trong khi đánh một trận tiêu diệt người đàn ông mặc âu phục kia, hơn nữa, sau đó Doanh câu xuất hiện, lại tương đương với một trận đè ép với cơ thể của anh.
Hoặc giả là, là do lúc trong lớp học đa phương tiện của thầy giáo Doanh câu, bởi vì việc Doanh câu không cà lăm lại còn nói nhiều như vậy dẫn đến việc tổn thương nguyên khí nặng nề rồi đi.
Tóm lại.
Trên đường trở về.
Trên mặt ý thức, ông chủ Châu đã bắt đầu xuất hiện loại cảm giác thất thần.
Bên lỗ tai, cũng bắt đầu xuất hiện tiếng “ong ong ong”, giống như là đang có người không ngừng ồn ào nhốn nháo ở chung quanh ở ngay bên cạnh mình.
Nhưng trên thực tế, tất cả mọi người ở trên xe đều đang rất yên tĩnh, đại khái đều biết ông chủ không quá thoải mái, cho nên cũng không dám có hành động gì.
Cứ mơ mơ màng màng như vậy, hình như là đã trở về tiệm sách, lại giống như là được Oanh Oanh dìu đi, cảm giác có chút mát lạnh bắt đầu lan tràn khắp toàn thân mình, mang lại cho anh thoải mái đã lâu không thấy.
Tắm, lau người, thay quần áo.
Thẳng đến lúc nằm lên trên giường.
Dường như mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng theo đó, là một trận choáng váng dữ dội, giống như một người đang bị bệnh vậy, bỗng nhiên nghiêng người sang, muốn nôn ra, nhưng vẫn nhịn được.
Sau đó, một bàn tay lạnh như băng bắt đầu đặt ở trên trán của anh, một bàn tay lạnh như băng khác thì đang không ngừng nhẹ nhàng xoa vuốt ở trên vị trí lồng ngực của anh.
Cái loại cảm giác phiền muộn nóng nảy kia bắt đầu từ từ rút đi.
Ý thức của Châu Trạch.
Rơi vào bóng tối.
...
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Lại là tiếng nước chảy đáng chết này.
Lại là cảnh tượng chết tiệt này.
Lại là quy luật giày vò người này.
- Đệt!
Vào giờ phút này, dường như chỉ có thể sử dụng sử dụng một tiếng chửi thề để giải tỏa tâm trạng buồn bực của mình một chút.
Đã một thời gian thật dài.
Có lẽ là bởi vì tố chất thân thể được nâng cao cùng với sự tiến bộ của bản thân anh, cái loại chuyện sau khi Doanh câu ra ngoài thì cơ thể của anh lại thê thảm đặc biệt thê thảm như thế này, thật sự đã rất lâu rồi đã không còn xảy ra nữa.
Coi như là lúc trước, cùng lắm là bị mấy người lão đạo và Oanh Oanh xem như người máu mà nâng về thôi, hôn mê một trận mười ngày nửa tháng, sau khi tỉnh lại thì ngoại trừ việc cơ thể còn có chút suy yếu ra, ngược lại, thật ra cũng không còn vấn đề gì khác nữa.
Lần này, lại cảm giác giống như là cả người đã lên sốt đến bốn mươi độ vậy, vô tri vô giác khiến cho người ta cực kì khó chịu.
Lại vào lúc này.
Đoạn thời gian vốn phải dành để nghỉ ngơi cho khỏe.
Lại bị cuốn vào trong giấc mộng đáng chết này.
Quay đầu lại.
Nhìn xuống.
Đúng vậy.
Ở dưới mặt nước.
Bao kiếm của Hiên Viên kiếm vẫn còn đang đâm chọc một cách thô bỉ ở đó.
Ông chủ Châu có chút chán nản ngồi dưới đất, đến nhìn cũng lười liếc mắt nhìn lại bao kiếm kia một cái.
Cũng không biết cứ ngồi như vậy bao lâu.
Châu Trạch cảm giác hình như cơn sốt trên trán của mình đã thoải mái ổn định hơn một chút.
Lúc này mới lại đứng lên lần nữa.
Nói thật.
Trước không nói đến việc bao kiếm này đại diện cho “đặc trưng” của bùa đòi mạng, giống như một bà phù thủy ở ngay trước mặt bạn lại dự đoán là bạn sẽ xảy ra họa sát thân trong tương lai gần vậy.
Chỉ nói đến việc trong lúc ngủ, thỉnh thoảng lại bị kéo vào trong loại giấc mơ đơn giản khô khan như thế này, đối với ông chủ Châu mà nói, cũng đã là một loại hành hạ khó mà chịu được rồi.
Có thể cảm giác được, Doanh câu có chút nóng nảy, thậm chí, bạn còn có thể cảm nhận được một tia mê mang thuộc về Doanh câu.
Bạn không thể nói Doanh câu là sợ chết, nhưng loại cảm giác bản thân giống như rác rưởi trên đường cái vào lúc sáng sớm, sau đó bị nhân viên vệ sinh quét dọn sạch sẽ như thế này này, đúng là khiến cho người luôn luôn cao ngạo như Doanh câu khó mà chấp nhận được.
Cho nên, tiếp theo chỉ còn lại hai con đường.
Một con đường là nghĩ biện pháp lấy được phương pháp kia từ chỗ của lão đạo.
Con đường thứ hai.
Chính là vào trước lúc Hiên Viên kiếm thực sự chém tới trên đầu của Doanh câu, phải khiến cho Doanh câu có thể khôi phục được ít nhất là hơn một nửa thực lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận