Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1410: Chém Diêm La (thập nhất) (1)

Lúc trước, Sở Giang Vương thường xuyên đến nơi này, có lẽ, số lần tới ngôi miếu nhỏ ở trên đỉnh Thái Sơn này của chín Diêm La khác cộng lại, cũng không bằng số lần của một mình Sở Giang Vương đi.
Lúc trước từng có một lần, Sở Giang Vương đứng ở bên cạnh, nhìn Bồ Tát tưới hoa.
Sở Giang Vương hỏi:
- Tưới hoa có khó không?
Bồ Tát đáp:
- Không dễ.
- Có thể làm giúp được không?
- Không thể.
Cuối cùng, Sở Giang Vương lại như có điều suy nghĩ, nói:
- Những chuyện giáo hóa như thế này, thật đúng là không phải tự tay Bồ Tát làm thì không được.
Giống như kiểu những giai thoại của danh nhân được lưu truyền rất rộng rãi ở dương gian vậy, cuộc đối thoại của “Sở Giang Vương” cùng “Bồ Tát” liên quan tới việc “tưới hoa” cùng “giáo hóa” này, cũng được lưu truyền rất rộng rãi ở địa ngục.
Bởi vì nguyên nhân thân phận của hai người đều rất tôn quý.
Khiến cho người ta cảm thấy “Bất minh giác lệ”*.
(*từ thông dụng trên internet, viết tắt của câu “mặc dù tôi không hiểu bạn đang làm gì, nhưng có vẻ rất lợi hại”)
Hóa ra Bồ Tát tưới hoa là đang giáo hóa nha.
Thật ra thì rất nhiều người cũng không biết được rốt cuộc thì hai chuyện này có mối liên hệ đặc thù gì, tưới hoa thì làm sao lại có quan hệ gì với chuyện giáo hóa cơ chứ?
Thật ra thì.
Xét đến cùng.
Chỉ cần trên đỉnh đầu mình còn có người.
Bất cứ ai cũng có thể thể biến thành “An Bất Khởi” ngay lập tức.
Chẳng qua là.
Vào lúc này.
Một nhân vật chính trong chuyện xưa này đã bị đuổi giết đến mức bỏ mạng nơi biển trời rồi.
Mà một nhân vật chính còn lại thì lại đang tiếp tục việc “giáo hóa” của mình.
Chuyện xưa lúc trước “cao thâm mạt trắc” giống như một lời nói sắc bén của cửa Phật có thể khiến cho người ta lưu lại dư vị thật lâu.
Bây giờ nghe đến.
Lại mang theo ý trào phúng nồng đậm.
Doanh câu chẳng qua chỉ đánh Bồ Tát một quyền, không nghĩ tới chuyện một đòn là đã có thể giải quyết Bồ Tát.
Bởi vì anh ấy rõ ràng.
Cho dù là anh ấy đang vác sâm núi già trên vai của mình.
Nhưng phần nước này cũng chỉ đủ cho bản thân anh ấy chém rơi một Diêm La mà thôi.
Lại quá sức hơn một chút, hai tên cũng đã miễn cưỡng coi như cực hạn rồi.
Mặc dù mới vừa rồi chó giữ cả nhà mình có nói là thật sự không vừa mắt vị Bồ Tát này, luôn cảm thấy ông ta rất diễn.
Nhưng bạn cũng không cách nào phủ nhận được là, người ta diễn rất thành công.
Cho dù là Doanh câu.
Vào lúc này cũng chỉ có thể đập ông ta một quyền mà thôi.
Về phần những thứ khác.
Hiện tại anh ấy không có thời gian đi làm.
Bất luận là có tình nguyện hay không, đều phải thừa nhận một điểm, rốt cuộc Bồ Tát cũng là vị khó đối phó nhất trên mặt nổi của địa ngục.

Ngay từ đầu, Sở Giang Vương vốn bay theo một đường thẳng.
Sau đó biến thành chữ “U”.
Cuối cùng.
Anh ta lại bay thành một hình tròn.
Thân là một Diêm La của địa ngục, ngày vào lúc bản thân bị đuổi giết, những Diêm La khác lại không thèm để ý tới, xem như là một chuyện hiển nhiên, Bồ Tát thì tiếp tục tưới hoa, cũng có thể nói, đã vào đường cùng rồi.
Rất buồn cười là.
Thân là một chúa tể của âm ti.
Vào thời điểm âm ti vẫn còn.
Thì anh ta lại rơi vào đường cùng?
Nhưng thông thường sự thật lại chính là châm chọc như vậy, tòa nhà sập đổ*, mà trong những người không thèm chú ý đến thậm chí còn chủ động hỗ trợ đào móng của tòa nhà này, cũng có sự góp mặt của anh ta.
(*dùng để chỉ việc một để chế sụp đổ)
Lúc bạn có thể tự tay đẩy ngã tòa nhà.
Cũng không cần lại ngồi ở chỗ này oán trách tòa nhà không che mưa chắn gió cho bạn nữa rồi.
Sở Giang Vương không lựa chọn một nơi “non xanh nước biếc”.
Anh ta bay tới chủ thành của âm ti.
Đáp xuống trên một đoạn tường thành còn nguyên vẹn.
Cách lần con Tử Kim Thần Hầu kia điên cuồng trước khi ra đi trước đó, mới qua không được bao lâu, thật ra thì công việc khôi phục lại chủ thành của âm ti vẫn chưa hoàn toàn được triển khai, bây giờ phần lớn mọi người vẫn còn đang bận rộn chuyện chỉnh sửa là thu thập lại những hồ sơ rải rác.
Lúc bóng dáng của Sở Giang Vương xuất hiện ở nơi này.
Rất nhiều quan sai ở tầng dưới chót thì không có cảm giác gì.
Nhưng cũng vẫn có một vài người có cảm giác.
Người không có cảm giác thì dĩ nhiên cứ tiếp tục làm chuyện của chính mình.
Còn những kẻ có cảm giác thì lại càng nghiêm túc bắt đầu làm chuyện của bản thân hơn.
Địa ngục rất lớn, địa ngục cũng không có Big Three trong ngành viễn thông*, nhưng thật ra thì việc truyền tin của nó vẫn rất phát triển.
(*đề cập đến 3 công ty cung cấp dịch vụ điện thoại liên lạc lớn nhất ở TQ)
Thêm vào đó.
Sở Giang Vương và Doanh câu giống như là đi thả diều một vòng lớn ở bên ngoài như vậy.
Cho nên, những người nên biết cũng đã biết từ sớm rồi.
Mọi người đều biết rõ ràng là, những Diêm La còn lại đã làm không nhìn thấy, Sở Giang Vương còn đi qua Thái Sơn, sau đó lại rời khỏi Thái Sơn.
Đây coi như là một loại thông báo chính thức.
Đối với chuyện này, thái độ của cao tầng âm ti, rõ ràng là rất thờ ơ, rõ ràng đến mức khiến cho ông chủ Châu cũng có chút khó tin được.
Giống như là bạn đang xông vào ổ thổ phỉ, đường hoàng giết chết Nhị đương gia của người ta, nhưng đám những đương gia còn lại cùng với những đàn em ở bên dưới bọn họ, tất cả đều làm không nhìn thấy như thế, mặc cho bạn làm việc.
Cũng không lâu lắm.
Bóng dáng của Châu Trạch cũng đáp xuống ở trên tường thành.
Cả tòa thành đô, khung cảnh khắp nơi hoang tàn, nhất là đoạn tường thành này, đoạn này, coi như là một nơi được bảo tồn tương đối ổn rồi.
Hồn thể của Sở Giang Vương nhìn qua đã có chút trong suốt.
Anh ta nhìn Châu Trạch đáp xuống.
Cứ vậy mà đáp xuống một vị trí ở ngay trước mặt cách anh ta một đoạn không xa.
Sở Giang Vương cười.
Cũng không biết được là đang cười tự giễu bản thân hay là đang cười người khác.
Chẳng qua là, có một điểm có thể xác định được là.
Vị có thân phận vô cùng tôn quý nhưng lại bị dán nhãn “người sắp chết” này.
Rốt cuộc thì anh ta đang cười chuyện gì.
Đã không còn ai sẽ để ý đến nữa rồi.
- Bản vương, không còn đường lui nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận