Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1178: Lửa cháy đến cửa nhà (2)

Đương nhiên rồi, đứng ở góc độ cao tầng của âm ti mà nói, nhất định là bọn họ cực kì coi trọng.
Ban đầu khi Thiết hàm hàm còn ở địa ngục, còn có chiến hồn của tộc Cửu Lê gào khóc muốn giúp anh ấy chém giết chinh chiến đấy.
Phủ Quân – niên đại gần hơn Thiết hàm hàm, hẳn là lực lượng còn sót lại phải nhiều hơn chứ?
- Đây là đang chơi với lửa.
Phùng Tứ tiếp tục nói,
- Đội chấp pháp cần hành động lần này, để đạt được sự bồi thường và ủng hộ của âm ti, phải quật khởi lại lần nữa, còn loại giống như tôi đây, thì cần phải hoàn thành sự kiện lần này, để gia tăng chiến công của bản thân, đây cũng là phương thức leo lên nhanh nhất.
- Nhưng nếu không cẩn thận, nếu như thật sự là cái tổ hợp đó mà nói.
- Rất có thể trận lửa này.
- Sẽ đốt chết hết tất cả mọi người.
- Tùy họ đốt đi, chỉ cần không đốt đến nhà tôi là được rồi. - Ông chủ Châu nói như vậy.
- Cô ta tới sớm hơn thời gian dự định, chuyện này không phù hợp với tác phong của cô ta. - Phùng Tứ mỉm cười nói - Đừng nói là cô ta nhìn thấy những phế vật ở dưới tay này chết nhiều như vậy, cho nên vội vã chạy tới cứu viện, cô ta liên tục giết nhiều đội viên của đội chấp pháp như vậy, An Bất Khởi cũng có thể nói thả liền lập tức thả, đối xử với tôi – người vừa mới giết Sơn Ưng, đều lấy mục đích thu phục là chủ yếu.
- Cô ta là một kẻ tàn nhẫn, lúc trước khi còn chưa bị giam giữ, tôi cũng đã biết rồi.
- Như vậy, anh nói đi, tại sao cô ta phải tới sớm?
- Có lẽ, trước tiên anh nên hỏi một chút, tại sao cô ta lại tìm quỷ sai của Thông Thành các anh cùng… đi dạo phố.
Ông chủ Châu châm một điếu thuốc.
Suy nghĩ một chút.
Lại châm thêm một điếu nữa.
Cắm vào trong miệng Phùng Tứ.
Phun ra một vòng khói.
Trong đầu ông chủ Châu xuất hiện hình ảnh một lão già ôm đũng quần của mình.
Hình ảnh rất hài hước, cũng rất thô bỉ, nhưng cũng rất ấm áp.
- Ô... A...
Trịnh Cường đưa tay giúp Phùng Tứ lấy điếu thuốc trong miệng ra.
Phùng Tứ phun ra một hơi thuốc.
Tiếp tục nói:
- Có thể có loại khả năng kia hay không, tổ hợp một người một khỉ kia, lúc này...
Tay của Châu Trạch trực tiếp che kín miệng của Phùng Tứ.
Hít sâu một hơi.
Nói:
- Ngậm cái miệng quạ đen của anh lại.
Lửa.
Hình như thực sự có khả năng sắp đốt tới nhà mình rồi…
Nếu như.
Nói là nếu như.
Nếu như những chuyện này lại thực sự trùng hợp với nhau.
Như vậy đã biết lần mơ mơ hồ hồ trả thù vì chuyện theo đuổi thần tượng của luật sư An dẫn tới bị cuốn vào chuyện này rồi chạy đến thành phố Dương Châu này.
Thật sự có giá trị cực lớn.
Ít nhất, đã có cảnh báo và chuẩn bị.
Nếu không, khả năng rất cao là lúc anh còn đang nằm trên ghế sô pha trong tiệm sách phơi nắng uống cà phê.
Ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một đám, đúng, là một đám, một đám giống như “Khánh”!
Suy nghĩ đến hình ảnh đó một chút.
Cũng cảm thấy có chút tê cả da đầu.
Mặc dù bên trong vẫn còn có rất nhiều rất nhiều nhân tố chưa thể xác định được, nhưng bây giờ, nhất định phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi.
- Tôi nói, chuyện này...
Châu Trạch vừa mở miệng.
Phùng Tứ chợt ngậm chặt miệng lại, nhắm hai mắt.
Châu Trạch hiểu ý, cũng không nói gì nữa.
Qua năm phút.
Cửa phòng khách bị gõ.
Trịnh Cường đi mở cửa.
Lâm Khả cùng cô bé con cùng nhau đi vào, trên tay hai cô bé con đều xách không ít quần áo.
Xem ra, phụ nữ, bất kể là ở độ tuổi nào, đều có chấp niệm cực kì đáng sợ đối với việc mua sắm quần áo nha.
- Nghĩ đến đâu rồi?
Cô bé con đi tới bên cạnh giường nhìn xuống Phùng Tứ.
Đám người Châu Trạch đứng ở mép giường.
Người một nhà, nghiêm nghiêm túc túc, thật chỉnh tề.
Dưới sự hướng dẫn của ông chủ, tập thể đều trong trạng thái nhún nhường.
Phùng Tứ thở dài.
Nói:
- Có một yêu cầu.
- Nói.
- Thả An Bất Khởi.
- Chỉ cần anh ta không tiếp tục đối nghịch với đội chấp pháp, không tiếp tục công kích thành viên của đội chấp pháp, được.
- Tôi đồng ý.
- Ông!
Cái kén màu trắng trên người Phùng Tứ tan biến hoàn toàn, khôi phục tự do.
Châu Trạch ở bên cạnh có chút ngoài ý muốn.
Không cần cho một hồn huyết hoặc là thêm một khế ước gì đó sao?
- Đáng tiếc, hiện tại tôi không thể giao hồn huyết của tôi cho cô. - Phùng Tứ cười nói.
Linh hồn không hoàn chỉnh mà nói, đến lúc được ban tặng thân phận phán quan, sẽ trực tiếp thất bại.
Quy tắc của âm ti, rất nghiêm khắc, sau khi bạn làm phán quan có thể tự do lựa chọn đi làm chó của ai, chuyện này là quyền tự do của bạn.
Nhưng có người nào đó muốn trực tiếp đẩy chó nhà mình lên vị trí phán quan mà nói, xin lỗi, không thể.
- Kết một thiện duyên. – Cô bé con lơ đễnh - Vốn dĩ là tôi không tin tưởng anh, bởi vì nhân phẩm của anh rất kém, loại người bán chủ cầu vinh, đương nhiên không phải là kẻ đáng để tin tưởng, nhưng hành vi lúc trước của anh, đã thêm một chút điểm cho nhân phẩm của anh.
- Điều mà đội chấp pháp chúng tôi mong muốn, là đạt được tình hữu nghị với anh, chứ không phải là ai đi khống chế ai. Đợi đến lúc anh trở thành phán quan, chúng ta có thể tiếp tục làm thêm một vài giao dịch nữa, yên tâm, là loại giao dịch mà tất cả mọi người đều có lợi.
Phùng Tứ yên lặng, không đáp lại.
Bất kể lúc này bầu không khí có tốt như thế nào đi chăng nữa, nhưng trên bản chất, vẫn là anh ta thua, trên thực tế cũng là ký hiệp ước cầu hòa.
Ngay sau đó.
Cô bé con quay đầu nhìn về phía Châu Trạch.
Hỏi một câu vô nghĩa:
- Anh là bộ đầu của Thông Thành?
- Vâng, đại nhân.
Cô bé con lại nói:
- Thông Thành là một nơi rất tốt, mới vừa rồi cô ấy có nói với tôi một ít chuyện đặc sắc liên quan tới Thông Thành, tôi muốn qua đó dạo một chuyến.
- Anh có thể làm hướng dẫn viên cho tôi không, hoặc là anh có người nào thích hợp làm hướng dẫn viên cũng được.
Ông chủ Châu do dự một chút.
Tiếp tục duy trì vẻ mặt nhún nhường cung kính.
Nói:
- Có.
...
Số mạng của một người, dĩ nhiên phải dựa vào bản thân tự phấn đấu, nhưng vẫn phải cân nhắc đến tiến trình của lịch sử…
Cũng tỷ như hiện tại, lão đạo – người vừa đến nghĩa trang công cộng đốt đồ giấy tiền cho lễ qua ba lăm ngày* cho đại muội tử trong tiệm đấm bóp – người đã bị tên bắt cóc kia sát hại.
(*lễ thiêu ngũ thất, một nghi lễ quan trọng trong tang lễ ở TQ, vào ngày đó người ta sẽ đốt giấy tiền trên mộ người chết sau ba mười lăm ngày sau khi chết, lúc này, linh hồn người chết mới chính thức rời khỏi nhân thế)
Bạn cần đăng nhập để bình luận