Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 770: Ông không xứng!

Bàn tay mới hạ xuống.
- Ông dám!
Bên cạnh, Oanh Oanh đã sớm trận địa sẵn sàng đón quân địch nhanh chóng tiến lên, một quyền oán hận đến!
“Ong!”
Tiếng thân thể va chạm nặng nề.
Thủy tinh và màn hình thiết bị điện tử trong phòng đều xuất hiện từng vết rạn.
Thân thể Oanh Oanh nghiêng xuống, lực đạo của hòa thượng chốc đầu vượt quá tưởng tượng của cô.
Ngay sau đó.
Hòa thượng chốc đầu lại tát xuống một cái.
Lần này Oanh Oanh đổi thành hai nắm đấm đón dỡ.
“Ong!”
Lần thứ hai giao thủ.
Thân thể Oanh Oanh bắn thẳng về phía sau bay ra ngoài.
Rơi thẳng lên trên giường lớn.
Rồi sau đó nghe một trận “Rắc rắc” giòn vang.
Giường.
Chỉ trong nhẹ nhàng bâng quơ, chỉ dựa vào lực lượng thân thể mình, đánh lui một nữ cương thi.
Hơn nữa khi Oanh Oanh theo bản năng định đứng dậy, lại cảm thấy sát khí trong cơ thể mình bị từng sợi tơ vàng quấn lấy, tơ vàng này thế mà lại phong tỏa mấy huyệt vị trên thân thể mình, cản trở sát khí trong cơ thể mình lưu chuyển.
Hòa thượng chốc đầu xuất thân cửa Phật, vốn cửa Phật đi lại thế gian, một thân Phật hiệu, tự nhiên không thể khinh thường.
Tuy rằng trong lòng không còn Phật, nhưng sẽ không vì thích sạch sẽ mà bỏ qua rất nhiều thủ đoạn của cửa Phật không dùng đến.
Trong lúc nhất thời.
Oanh Oanh muốn đứng lên cũng không được.
Người phụ nữ của mình bị đánh.
Ông chủ Châu tự nhiên không có khả năng vẫn đứng bên cạnh khoanh tay giải thích gì đó.
Hòa thượng này rõ ràng đến không có ý tốt.
Nói đến cửa lĩnh giáo, thật ra tới để báo thù.
Đã như vậy.
Thế làm đi!
Móng tay Châu Trạch nhanh chóng dài ra.
Thân hình lủi tới.
Đâm thẳng lên đầu đầm đìa máu tươi của hòa thượng chốc đầu!
Hòa thượng chốc đầu giơ hai tay lên.
Lấy một tốc độ thật quỷ dị giữ lấy cổ tay Châu Trạch.
Ngay sau đó đánh gối lên trước!
Đây chính là thủ đoạn vật lộn chính tông, thật ra, bất cứ thứ gì đến độ cao và cảnh giới nhất định rồi, sẽ quay lại phát triển theo phương hướng ban đầu, chỉ còn lại chất phác thuần túy nhất.
Châu Trạch cũng nâng đầu gối mình lên.
Đầu gối của hai người đụng vào nhau.
“Shh... ...”
Ông chủ Châu chỉ cảm thấy đầu gối mình giống như đã bị đụng nát
Nhưng hòa thượng chốc đầu lại giống như không hề cảm thấy gì.
Hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay Châu Trạch, mở cửa giữa ra, thò người tới trước, tất cả đều tới rất nhanh, cũng chính là thừa dịp lúc Châu Trạch đứng không vững.
Chỉ trong thoáng chốc như tia chớp.
Hai người biến thành tư thế hòa thượng chốc đầu ôm lấy Châu Trạch từ phía sau.
- Lên!
Hòa thượng chốc đầu quát khẽ một tiếng.
“Rắc rắc rắc... ... ...”
Nền gạch một tầng khách sạn này, không chỉ phòng này mà từng khu vực, tất cả đều xuất hiện hiện tượng nứt nẻ, kể cả trên xà nhà cũng không ngừng có bụi bay xuống.
Nhìn giống như hai người đàn ông đang chiến đấu.
Không có vẻ sặc sỡ đặc biệt khoa trương kiểu như lan khắp vũ trụ.
Nhưng cơ bản mỗi một lần va chạm đều từng quyền đến thịt.
Tiếp theo mọi người trong khách sạn đều có thể cảm nhận được rõ ràng tòa nhà giống như đang chấn động, nếu không phải lúc này khách sạn bị quỷ khí vờn quanh, người bình thường ở trong này bị hạn chế cảm giác và mơ hồ, khả năng khách và nhân viên trong khách sạn hiện giờ đều sẽ thét lên “Động đất” mà chạy trốn rồi.
Hai chân Châu Trạch sắp cách mặt đất.
Cung vào lúc này hai chiếc răng nanh mọc ra khỏi khóe miệng.
Nửa người trên cũng xuất hiện từng đường ấn ký.
Châu Trạch sắp bị hòa thượng chốc đầu ôm lấy từ phía sau đã lại một lần nữa vững vàng dẫm xuống đất, vả lại bắt đầu tiếp tục phát lực, một bàn tay túm ngược lại tay của hòa thượng chốc đầu, tay kia thì xoay bả vai của đối phương.
- Đi, cho ông đây!”
Xoay người.
Quỳ gối.
Xoay người.
Hòa thượng chốc đầu bị Châu Trạch “Cõng” lên.
- A di đà Phật, bất động như núi!
Một tầng ánh sáng vàng rơi vào trên người hòa thượng chốc đầu.
Châu Trạch chỉ cảm thấy người mình “Cõng” trên lưng dường như nặng hơn trước mười mấy lần!
“Rắc rắc, rầm!”
Sàn sụp.
Châu Trạch và hòa thượng chốc đầu cùng nhau lọt xuống tầng dưới.
Cũng may phòng tầng dưới không có ai đặt, không có khách ở, bằng không sẽ không biết bị dọa sợ thành dáng vẻ gì nữa.
Sàn sụp, lại không thể ngăn cản được Châu Trạch và hòa thượng chốc đầu tiếp tục đấu sức.
Cùng lúc đó, Châu Trạch cảm thấy từng sợi mang theo hơi thở thuộc tính cửa Phật đang điên cuồng đâm vào trong cơ thể mình.
- A!
Châu Trạch rít gào lên.
Anh biết không thể tiếp tục kéo dài như vậy.
Anh hiện giờ.
Đang gặp phải tình huống không khác Phùng Tứ trước đó lắm.
Hòa thượng chốc đầu hiện giờ giống như một Bug.
Nhất là đối với “Tuyển thủ âm ty”.
Trong phút chốc.
Châu Trạch thả lực.
Hòa thượng chốc đầu lập tức nắm lấy cục diện trong tay.
Hung hăng hất ngã Châu Trạch lên sàn.
Sàn lần này không nát, thậm chí cả nứt nẻ đều không hề xuất hiện, không phải bởi vì hòa thượng chốc đầu cuối cùng thu lực nương tay, giống như có một người ra quyền đánh người khác, cánh tay hoàn toàn chém ra thật ra không hề có đạo lý giữ lực lớn hơn, sau cùng hòa thượng chốc đầu dùng hết một lực đạo phản chấn.
Châu Trạch chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình vặn vẹo một trận.
Nếu không phải thân thể này bị bản thân giày vò quá nhiều lần, khả năng đã trở nên nát bươm vào lúc này, bị đột ngộ ném xuống thành bãi thịt nát.
Nhưng mà.
Châu Trạch không ngừng động tác của mình.
Thừa dịp hòa thượng chốc đầu tạm dừng trên mình trong ngắn ngủi.
Mười ngón tay đâm về trước.
- Gia đường!
Mười móng tay.
Mười cái!
Châu Trạch không hề giữ lại.
Hoàn toàn bắn ra.
“Phập! Phập! Phập! ... ...”
Mười móng tay.
Hoàn toàn đâm vào trong cơ thể hòa thượng chốc đầu.
Mà lấy thân thể hiện giờ của ông ta còn chưa có khả năng ngăn cản được móng tay sắc bén của Châu Trạch ở dương gian này.
“Cộp cộp cộp cộp... ...”
Hòa thượng chốc đầu lảo đảo lui về sau.
Ở chỗ ngực mình.
Mười móng tay màu đen đập vào mắt làm bừng tỉnh.
Máu tươi càng không ngừng chảy xuống.
Châu Trạch ráng nhịn một hơi, cố gắng kìm nén đau đớn khủng bố trong cơ thể, lại bò lên, khom người, hai tay chống hai bên hông.
Hai chiếc răng nanh phản chiếu ra ánh sáng dữ tợn, chỗ sâu trong đôi mắt đã có màu đỏ tươi đang chậm rãi lưu chuyển, giống như bất cứ lúc nào đều có thể triệt để bao trùm cả đôi mắt.
Chỗ mười ngón tay.
Lại không ngừng chảy ra máu tươi.
Tay đứt ruột xót.
Đau này, người khác tự nhiên không cách nào lĩnh hội được, lần trước như vậy vẫn là lúc Châu Trạch đối mặt với bé trai.
Nhưng Châu Trạch bây giờ đã có tiến bộ hơn lúc trước rất nhiều.
Chỉ có điều khi đối mặt với hòa thượng chốc đầu.
Bị ép đến khó chịu như vậy.
Cũng may.
Đối phương lại tuyệt đối thoải mái không chạy đi đâu.
Thật ra chỗ khác biệt giữa Phùng Tứ Nhi và Châu Trạch chính là ở đây, nếu tất cả mọi người ở địa ngục, không mượn được lực từ bên ngoài, Châu Trạch thật sự sẽ kiêng kỵ cậu ta.
Nhưng ở dương gian.
Khi đều có thêm thân thể vào.
Rất nhiều khi Phùng Tứ Nhi sẽ bị hạn chế nhiều lắm.
Nếu cho Phùng Tứ Nhi một thân thể thích hợp, tuy rằng không nhất thiết có thể đủ để ngăn được hòa thượng chốc đầu trên đỉnh núi, ít ra sẽ không đến mức nghiền ép bạn hoảng hốt bỏ về địa ngục.
Hòa thượng chốc đầu há miệng thở dốc
Hít một hơi.
Trong lúc nhất thời.
Vết thương trên ngực lập tức cầm máu, từng tầng khói đen bao trùm lên vị trí miệng vết thương.
Đây là dấu hiệu quỷ khí nồng đậm xuất hiện thực chất.
Hòa thượng chốc đầu trước mắt.
Nửa gương mặt từ bi, nửa gương mặt dữ tợn.
Phật và quỷ cùng tồn tại.
Thoạt nhìn hết sức quỷ dị.
- Ngã Phật từ bi!
Hòa thượng chốc đầu nhắm mắt lại.
Dưới chân xuất hiện một đóa Phật liên.
Từng bước một đi về phía Châu Trạch.
Từng bước sinh liên.
Tạo thành một áp chế tự nhiên đối với tồn tại như “Quỷ” này.
Châu Trạch chỉ cảm thấy dưới chân, bên người mình giống như truyền đến cảm giác đau nhói nóng rực.
- Thí chủ, nếu như anh ta không ra, bần tăng cũng chỉ có thể hạ sát thủ.
Hòa thượng chốc đầu trầm giọng nói.
Châu Trạch xòe tay trái.
Một chiếc bút máy rơi vào lòng bàn tay.
Bút máy lập tức bị máu tươi trên tay Châu Trạch nhuộm dần.
Khi đóa Phật liên kia xuất hiện dưới chân mình sắp hoàn toàn bao trùm mình.
Châu Trạch chợt xoay người.
Cầm bút máy trong tay đâm thẳng xuống dưới sàn.
“Ong!”
Phật liên vỡ vụn.
Châu Trạch hơi nghiêng cổ.
Nhìn chằm chằm vào hòa thượng chốc đầu trước mặt.
Cười nói:
- Anh ta nói, ông không xứng để anh ta đi ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận