Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1592: Hành hung! (1)

Đứng ở góc độ của ông chủ Châu góc độ mà xem.
Lão Trương là thuộc hạ của anh, lại còn là chính trị tuyệt đối của tiệm sách, một sự tồn tại giống như bùa hộ mạng vậy.
Hiện tại lại có một phần cơ hội bày ra ở trước mặt anh ấy.
Thân là ông chủ của lão Trương.
Châu Trạch kiên quyết không thể nào đưa lão Trương đi vào lúc này được.
Người vẫn luôn thích nhặt đồ về nhà như ông chủ Châu, thật đúng là không học được cách tùy tiện ném đồ trong nhà ra ngoài được mà.
Có lẽ.
Quay lại một đời nữa.
Cũng không học được đâu.
Người đàn ông trung niên mặc âu phục kia nhìn thấy Châu Trạch không chịu để anh ta qua, anh ta lập tức bắt đầu động thủ.
Châu Trạch không biết ở ngoài đời thực đối phương cũng có một thân phận khác hay không, hoặc giả là hình tượng trước mắt chỉ đơn thuần là một loại ngưng tụ ra.
Nhưng khi đối phương xông tới.
Lúc này, trên nắm đấm của ông chủ Châu đã ngưng tụ đầy sát khí.
Trực tiếp xông thẳng lên trên mặt của đối phương!
- Ầm!
Va chạm, đã bắt đầu vào lúc này.
- Tê…
Thật là nóng!
Mặt của người đàn ông, giống là bề mặt của một chiếc mỏ hàn kinh khủng, ông chủ Châu coi như là người công kích đối phương, nhưng lại là người bị thương trước.
Sau khi nắm đấm không thể tạo được tác dụng tương ứng.
Bả vai của đối phương thuận thế đánh lên trên người của Châu Trạch.
- Rắc rắc!
Vào lúc này, mặt đất cũng bởi vì sức lực sinh ra do trận va chạm kinh khủng này mà nứt toạc ra.
Cơ thể ông chủ Châu không ngừng lui về phía sau.
Mỗi một bước đạp ra một cái hố nhỏ.
Liên tục lùi ra sau hơn mười bước, sau đó mới khó khăn dừng được cơ thể của mình.
Áo sơ mi ở nửa người trên, bởi vì trận va chạm mà đã vỡ vụn hơn một nửa, vết tích lõm xuống ở trên ngực cũng cực kì rõ ràng, nhất là vị trí tay phải, lớp da ở ngoài cùng đã bị hòa tan, máu me đầm đìa, đồng thời còn tỏa ra hơi nóng.
Khí lực cương thi cộng thêm sát khí bọc ở bên ngoài, vào khi trước, dường như rất hiếm khi thấy nó có vẻ vô lực như vậy.
- Hô…
Loại trừ hai lần Thiết hàm hàm ăn no sau đó càn quét ở địa ngục.
Trên thực tế.
Đây là lần đầu tiên ông chủ Châu đụng phải kẻ có thể đơn thuần dùng sự cứng rắn của nhục thân để chế trụ sự hiện diện của anh.
- Crắc crắc… crắc crắc…
Đối phương bẻ bẻ cổ, khớp xương phát ra tiếng giòn vang, là động tác tiêu chuẩn của nhân vật phản diện.
Như là đang giễu cợt, hoặc có vẻ là đang khinh thường.
- Cương thi?
Người đàn ông trung niên mặc âu phục hơi mỉm cười, hàm răng của anh ta rất trắng, là một loại trắng rất khác thường.
Cười lên.
Rất nhức mắt.
Thật ra thì, vào lúc này, Châu Trạch hoàn toàn có thể gọi Thiết hàm hàm đi ra đánh nhau.
Rất nhiều lúc, giữa hai người bọn họ, vấn đề rốt cuộc ai là chó giữ cửa, và trước lúc đánh nhau phải thả người nào ra, thường sẽ phải rơi vào trong một loại mâu thuẫn đầy quỷ dị mang tính triết học sâu sắc.
Chẳng qua là lần này.
Ông chủ Châu – người lúc trước còn nói quá mệt mỏi muốn để Doanh câu nhận nồi – lại không gọi Doanh câu ra.
- Tê…
Một mảnh của áo sơ mi trắng cuối cùng vẫn còn lưu lại trên người bị Châu Trạch dứt khoát xé xuống.
Để lộ ra nửa người trên không quá khoa trương, nhưng cũng tính là bắp thịt cân đối lại không quá vạm vỡ.
Hiển nhiên.
Người đối thủ này.
Khiến cho một người luôn luôn Cá mặn như ông chủ Châu.
Lại nảy sinh một loại hứng thú muốn giao thủ.
Đối thủ quá mạnh mẽ thì anh không gắng gượng chống được, giao cho Doanh câu.
Đối thủ quá yếu thì anh cũng không thèm để ý đến rồi, giao cho Doanh câu.
Cái tên trước mắt này, hình như là vừa đủ.
Đương nhiên, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là, sự tồn tại của Doanh câu là một liều thuốc mạnh, khó có thể đảm bảo được ở đây còn có kẻ tranh đoạt ngôi “Cẩu Vương” thứ hai thứ ba sẽ xuất hiện hay không, ông chủ Châu tình nguyện bản thân bị chèn ép trước một phen, cũng phải tạm thời giữ lại lá bài tẩy Doanh câu này.
Khánh ở sau lưng thì lại bỗng nhiên nhỏ giọng mở miệng hỏi:
- Anh nói xem, lúc đàn ông đánh nhau, tại sao lại thích cởi áo xuống vậy?
Hứa Thanh Lãng nghiêm túc suy tư một chút, trả lời Khánh, nói:
- Nếu như lúc đánh nhau mà cởi quần mà nói, có lẽ sẽ cảm thấy kỳ quái đi?
Trên mặt của Khánh, lúc này lại lộ ra vẻ giật mình hiểu ra.
Chẳng qua là, cô ta vẫn là không quên nhắc nhở lão Trương:
- Nhanh nuốt.
Luồng khí trắng ở bốn phía, thật ra thì vẫn đang tiếp tục tập trung về đây, chẳng qua là vào lúc này, có một phần trực tiếp biến mất ở sau lưng người đàn ông mặc âu phục, hiển nhiên, đối phương chạy tới nơi này, cũng bởi vì cướp tài nguyên.
Nếu như phía bên lão Trương có thể nuốt nhiều một chút, thì đối phương sẽ nuốt ít đi một chút, cũng coi là trợ chiến rồi.
Khánh bóp xương ngón tay của mình một cái.
Thân thể của một cô bé con.
Đương nhiên là không bóp ra được tiếng giòn vang gì đó.
Nhưng cũng có thể thấy được.
Cô ta có chút ngứa tay.
- Đừng nhúng tay linh tinh, an tâm làm cho tốt chuyện của mình là được rồi.
Lúc này, Hứa Thanh Lãng đã không nhịn được mà mở miệng nhắc nhở.
Rất hiển nhiên Châu Trạch còn chưa thả Doanh câu ra, cho nên vào lúc này, căn bản là cũng không cần Khánh tiến lên nhúng tay vào.
Hiếm thấy Cá mặn hưng phấn được một lần, cứ cho anh một cơ hội thôi.
Người đàn ông mặc âu phục lại lần nữa di chuyển, thật ra thì tốc độ của anh ta cũng không quá nhanh, bằng mắt thường có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng mỗi một động tác của anh ta đều rất ổn định, ổn định đến mức khiến người ta tuyệt vọng, khiến cho không ai có thể lay chuyển được.
Trong đôi con ngươi của ông chủ Châu bắt đầu có hào quang màu đen từ từ lưu chuyển.
Sát khí cương thi bên trong cơ thể ông chủ Châu đang dùng phương thức cực hạn mà anh có thể thao túng được mà nhanh chóng vận chuyển.
Lần va chạm thứ hai.
Cứ như vậy mà bắt đầu.
Chẳng qua là.
Lần này.
Ông chủ Châu đối phó với cánh tay của đối phương, bắt được bả vai của đối phương, đồng thời, cơ thể nghiêng xuống phía trước, làm rối loạn trọng tâm của đối phương.
Rõ ràng là một trận giao chiến khủng bố giữa hai người, nếu bạn nói nhất định phải làm ra tình cảnh long trời lở đất nước chảy nghịch dòng thì đúng là có chút khoa trương, nhưng cảm giác như trước mắt đã biến thành hai người đàn ông to lớn của tộc Mông Cổ bắt đầu chơi đấu vật vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận