Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1135: Lười quăng rác (1)

Rốt cuộc tính cách của ông chủ như thế nào, trong lòng hai người ngồi ở đằng trước đều biết rõ ràng, lúc trước ông chủ cũng đã nói chuyện rõ rõ ràng ràng với mọi người, mọi người an tâm buông thả một thời gian trong tiệm sách.
Thả lỏng đến lúc sóng yên biển lặng mới đi ra ngoài chơi đùa tiếp.
Nhưng sau khi nghe luật sư An nói rõ nguyên nhân xong, không nói hai lời lập tức đi thay quần áo rồi quay trở xuống.
Chỉ một câu thế này: Chơi cả họ nhà nó.
Luật sư An nheo mắt một chút, trong lúc châm điếu thuốc, khóe mắt vô tình liếc qua.
Lúc trước chẳng qua là trêu chọc ông chủ cá mặn.
Trêu chọc ông chủ lười, không biết tiến thủ, không có lòng cầu tiến, không có dã tâm, cả ngày chỉ muốn nằm ở đó uống cà phê xem báo.
Nhưng trên thực tế, thật sự vẫn không thế nào ghét anh được.
Chính ngay vào lúc này.
Luật sư An không thừa nhận cũng không được, bản thân lại cảm động cái quái gì chứ.
Nhất là lúc nói câu nói kia.
Thật là đẹp trai đến mù cả lỗ tai luôn rồi.
Hô...
Hít thở sâu, hít thở sâu.
Tương tự như loại người kiêu hùng như Tào Tháo, nếu như không mang giày chạy đến, hoan nghênh anh.*
Hoặc tỷ như loại nhân vật như Lưu Bị đó, trước mặt của mọi người ném A Đấu xuống đất.**
(*Tích nổi tiếng trong việc chiêu mộ người tài của Tào Tháo, nhắc về việc Tào Tháo quỳ xuống tự buộc dây giày cho Quan Vũ – Quan Vân Trường.
**giai thoại “ném con thu bụng anh hùng: của Tào Tháo khi ném con xuống để thu được lòng Triệu Vân – Triệu Tử Long
Ý nghĩa của 2 tích này đều nói về chuyện thu phục nhân tài)
Bị rung động sao?
Ừ, thật ra thì rung động cũng có giới hạn, hình tượng trước đó của những nhân vật đó, thật ra thì cũng sớm đã hạ thấp bớt hiệu quả thực sự của những chuyện họ làm rồi.
Nhưng mà, trong trường hợp của ông chủ nhà mình, lại đột nhiên ngược lại.
Chuyện này giống như là có một người phụ nữ tình nguyện dồn hết tất cả số tiền tiết kiệm từ cấp hai đến đại học cộng thêm sau này đi làm được mấy năm, tổng cộng khoảng chừng ba mươi vạn, cùng bạn cùng nhau góp tiền trả khoản vay mua nhà.
Mà một người phụ nữ khác trực tiếp kêu cha mẹ cô ta trả tiền mua một căn nhà và viết thêm tên bạn vào.
Rốt cuộc chuyện nào có thể làm bạn thực sự rung động?
Chẳng qua là đàn ông đàn ang, nói cái gì mà rung động đến rung động đi làm gì, quá làm màu rồi, lại đều là người đã chết rồi, cũng không chơi đùa ra được cái loại tình cảm chân ái theo đúng nghĩa đen gì đó.
Ông chủ Châu rất không có đạo đức mà trực tiếp ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ.
Anh ngồi ở hàng ghế phía sau, duỗi người.
Thật ra thì trong lòng anh đang rất hối hận.
Sao anh lại hất ly nước này đi làm gì chứ?
Đây cũng tính là miệng tiện đi?
Nếu không hất ly nước này ra, đoán chừng lúc này anh còn đang ôm Oanh Oanh híp mắt ngủ gà ngủ gật đấy.
Nhưng nếu đã biết chuyện rồi.
Nếu nói anh thực sự thờ ơ không chút rung động.
Thật đúng là ông chủ Châu không làm ra được loại chuyện kiểu này.
Thật ra thì.
Cô gái da đen ở vườn rau xanh cách vách kia đã sớm mò ra được bản tính của ông chủ Châu rồi.
Đạm bạc thì đạm bạc.
Nhưng đối với người một nhà trong mắt mình thực sự.
Tuyệt đối sẽ rất bao che.
Sau khi Deadpool liên tiếp mấy lần mơ mơ hồ hồ dâng hiến bản thân chữa bệnh cho “ba” của mình, không cần bất kỳ báo đáp gì, cũng không có bất kỳ dấu hiệu tạo phản gì, bạn cũng không thể nói hoàn toàn không có chút liên quan gì với sự đích thân dạy dỗ của cô nàng da đen được.
Nhưng trên thực tế, Deadpool cũng nhận được lợi ích, những phù văn truyền thừa từ thượng cổ trên người doanh câu kia, thế nhưng là nguyên một đống vàng trong đất vạn năm cũng không đào ra được đó.
Ông chủ Châu đưa tay tiện tay mở một chai nước suối ra.
Uống được một chút thì cười.
Luật sư An này cũng cực kỳ thú vị.
Kẻ thù giết “vợ” của mình cũng đã đến Thông Thành rồi.
Lại còn có thể nhịn không ra tay.
Còn muốn thông qua lão Trương tìm đường cứu nước.
Tại sao luật sư An nhẫn nhịn.
Châu Trạch biết rõ, thật ra thì anh ta hoàn toàn có thể tự biên ra một lý do hợp lý hơn, vẽ ra một cái bánh nướng lớn hơn, làm cho anh động tâm, từ đó khiến cho mọi người trong tiệm sách đi liều mạng báo thù giúp anh ta, nhưng anh ta không làm như vậy.
Cũng vì vậy.
Châu Trạch cũng không có lý do gì mà phải diễn vẻ nghe được cũng như không nghe được.
Bất cứ chuyện gì, thật ra thì đều là tương đối.
Rốt cuộc.
Xe ngừng ở dưới chân Lang Sơn.
Bầu không khí yên lặng gần nửa giờ ở trong xe rốt cuộc cũng kết thúc.
Dưới sự dẫn đầu của lão Trương, Châu Trạch cùng luật sư An cùng nhau xuyên qua đường dây phong tỏa của cảnh sát.
Bởi vì nơi này, ngoại trừ mấy khu biệt thự xa hoa ra, cũng không có khu dân cư đông đúc gì cả, cộng thêm lại đúng đêm hôm khuya khoắt, cho nên cái đoàn thể “quần chúng ăn dưa” hoặc là “quần chúng vây xem” không chỗ nào không có mặt kia, hiếm có lúc vắng mặt.
Thi thể đã được vớt đi.
Là thật sự vớt đi, mà không phải khiêng lên, khác nhau ở chỗ sức mạnh cần dùng.
Trong lều.
Hai nhân viên nghiệm xác một già một trẻ đang ngồi xổm ở đó.
Sau khi đám người Châu Trạch đi vào, hai nhên viên nghiệm xác đó đều chào hỏi với lão Trương, đối với chuyện lão Trương mang theo hai người Châu Trạch và luật sư An tới, bọn họ cũng không quá để ý.
Trong khoảng thời gian này, cũng không thích hợp hàn huyên kết bạn.
Hai nhân viên nghiệm xác, một người là một lão giả đã gần lục tuần, người còn lại là một phụ nữ chưa tới ba mươi.
Ánh mắt Châu Trạch dừng ở trên người nữ nhân viên nghiệm xác lâu hơn một chút.
Dáng vẻ của nữ nhân viên nghiệm xác rất xinh đẹp, khóe miệng còn có một nốt ruồi mỹ nhân, là một người phụ nữ rất có khí chất, dĩ nhiên, Châu Trạch nhìn cô ta, không phải là bởi vì vẻ ngoài của cô ta.
Mà là do trước đó, lúc ngồi máy bay từ Dung Thành trở về Thông Thành, luật sư An đã trò chuyện với anh về vấn đề liên quan tới đồng phục, luật sư An nói từ nhỏ anh ta đã thích màu trắng, luôn cảm thấy màu trắng tượng trưng cho thánh khiết, tượng trưng cho không nhiễm bụi trần, có một loại sức hấp dẫn khó mà miêu tả được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận