Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1515: Anh thật sự là kẻ lòng dạ độc ác (1)

Hai tuần sứ, hai tuần sứ còn chưa được tính là ưu tú, ở trước mặt Phùng Tứ cũng không thể gây nên được sóng gió gì, lúc Phùng Tứ vẫn còn là tuần sứ trước đó, trên cơ bản là cũng đã có thực lực áp chế tuyệt đối đối với quần thể tuần sứ này, huống chi hiện tại sau khi nhảy vọt ba cấp có đai vàng quấn trên người, càng là không thể so sánh được nữa rồi.
Ông chủ Châu, người vẫn còn đang ở trong tiệm sách tựa vào trên vai của Oanh Oanh gật gà gật gù trong ánh nắng buổi chiều, anh vẫn còn chưa biết.
Con đường thăng quan của mình.
Đã nhuộm một lớp màu máu.
Đương nhiên, cho dù có biết, ông chủ Châu cũng sẽ giả vờ như không biết, chút ăn ý này thì vẫn phải có.
Lui một vạn bước mà nói, ban đầu khi còn ở địa ngục, rốt cuộc hai người luật sư An cùng Phùng Tứ này là loại hình tượng gì, thông qua lời phản hồi của nhiều “nhân sĩ chính diện” như vậy, ông chủ Châu còn không hiểu rõ nữa sao?
Nhưng hai người này, quả thật hữu dụng.
Phùng Tứ đang xử lý thi thể, thật ra thì công việc này lại rất đơn giản, mặc dù không khoa trương như Hóa thi thủy thương hiệu của Vi Tiểu Bảo trong «Lộc Đỉnh Ký», nhưng làm đến mức không để lại dấu vết gì thì thật sự không khó.
Điều cần phải chú ý duy nhất vẫn là dọn dẹp sạch sẽ dấu vết của linh hồn, để đề phòng trong lúc trước khi bị giết đối phương đã lưu lại tin tức hoặc là ám hiệu linh hồn gì đó, chẳng qua là, chuyện giết người cướp của gài tang vật hãm hại, Phùng Tứ cùng luật sư An đều chuyên gia trong nghề, đối với chuyện kết thúc công việc này đương nhiên cũng có kinh nghiệm phong phú.
Luật sư An còn cố ý thả ra yêu khí mà bản thân đã kế thừa được từ chỗ yêu đan của Bạch Hồ, lưu lại hơi thở của bản thân một cách bừa bãi ở bên trong căn nhà này.
Sau đó, Phùng Tứ lại tiến hành lấy tư liệu, làm một báo cáo giám định, hai tuần sứ vừa mới bị giết này. sau đó không lâu sẽ được nằm trong danh sách vì việc công hy sinh vì nhiệm vụ được trình lên âm ti.
Mọi chuyện đã xong xuôi.
Luật sư An một mình lái xe quay về tiệm sách.
Phùng Tứ thì đơn độc rời đi, không còn bao lâu nữa thì anh ta phải quay về địa ngục rồi, trước lúc này, còn phải xác nhận đảm bảo việc ông chủ nhà mình được thăng lên làm tuần sứ trú đóng ở Thông Thành.
Hai người chia ra, ngược lại cũng không có chút vẻ chán ngấy nào.
Cách cửa sổ xe, một người một điếu thuốc, nói một tiếng “Hẹn gặp lại” với nhau.
Một người lái xe, lái vào trong ánh nắng vàng buổi chiều.
Một người đi đường, bước vào vực sâu địa ngục hắc ám.
Lúc đến tiệm sách, vừa dừng xe, luật sư An đã nhìn thấy lão đạo đang ngồi bóc tỏi ở cửa tiệm sách.
Luật sư An vội vàng xuống xe, đi nhanh đến, trong sự ân cần mang theo sự đau lòng mà nói:
- Cơ thể ông vừa mới khỏi bệnh, làm sao có thể để cho ông bận rộn như vậy được chứ, không được không được, tôi làm, để cho tôi làm!
Lão đạo sửng sốt một chút, đẩy túi tỏi về phía trước, nói:
- Được, tôi vào bên trong xem thử còn có chuyện gì cần giúp một tay.
- … - Luật sư An.
Cứ vậy mà đồng ý?
Tôi chỉ khách khí một chút soát cảm giác tồn tại thôi mà…
Lão đạo đứng dậy đi vào tiệm sách.
Luật sư An hít sâu một hơi, không còn cách nào chỉ có thể ngồi xuống bắt đầu bóc tỏi.
Đôi tay này, buổi sáng còn thu phục không ít sơn thần thổ địa, còn tham gia vào quá trình sát hại hai tuần sứ.
Bây giờ.
Được dùng để bóc tỏi.
Ngược lại luật sư An cũng không chán ghét loại cảm giác bất cứ lúc nào bất cứ nơi nào cũng bị cuốn vào tiết tấu sinh hoạt như thế này
Chỉ là đôi mắt bị hun đến.
Có chút chua xót, muốn khóc.
Qua nửa giờ, tỏi cũng đã bóc xong hết rồi, luật sư An mới mang một chậu nhựa với đầy những tép tỏi tươi mềm đáng yêu, đứng dậy đi vào tiệm sách.
Nói:
- Bóc nhiều tỏi như vậy để làm gì vậy chứ?
- Ướp nha.
Oanh Oanh buộc lên tạp dề làm bếp đi tới, nhận lấy chậu nhựa từ trong tay luật sư An, không quên lẩm bẩm một chút:
- Sao lại bóc lâu như vậy chứ, quá chậm chạp.
- … - Luật sư An.
Luật sư An đáng thương cả đời trước cũng chỉ trải qua trong cuộc sống con nhà giàu, sau khi chết cũng được ăn sung mặc sướng ở âm phủ, bây giờ lại luân lạc tới tự tay bóc tỏi lại còn bị phê bình trình độ.
- Mà này, không phải là cương thi sợ tỏi sao?
Luật sư An hỏi.
Oanh Oanh cầm lấy một tép tỏi lên, đặt ở trong miệng cắn một cái, rất giòn, từ từ nhai kỹ, nói:
- Là ai nói với anh vậy?
- Trong phim cương thi đều như vậy nha.
Lão đạo ở bên cạnh cười ha ha nói:
- Đặt ở lúc trước, rất nhiều người còn tưởng rằng tỏi có thể phòng được SARS nữa đấy, nhớ lại lúc đó thời điểm dịch SARS diễn biến phức tạp nhất, ở trạm xe lửa còn gặp phải người treo một tỏi ngồi ở trên xe nữa đấy.
Luật sư An nghe vậy, cười nói:
- Người ngồi ở bên cạnh người đó có cảm thấy người đó rất ngu ngốc không?
Lão đạo nhớ lại một chút, lắc đầu nói:
- Ngược lại thì không có chuyện này, người ở chung quanh đều xin người đó chút tỏi để làm bùa hộ mạng nữa đấy.
- Chuyện này cũng được sao.
- Khi đó, tình hình thật sự rất căng thẳng, đi ra khỏi nhà thì sức khỏe mới là điều quan trọng nhất đi.
Oanh Oanh cầm tỏi đi vào trong bếp tiếp tục làm việc, từ sau khi ông chủ nhà mình tỉnh lại, số lần Oanh Oanh vào phòng bếp đã càng ngày càng nhiều, cũng đúng, chỉ có thời điểm một người phụ nữ thực sự quan tâm đến người mình yêu, mới có thể dùng bàn tay được chăm sóc cẩn thận, được sơn móng tay tinh xảo mà cầm xạn làm cơm cho bạn đi.
Thằng bé trai trên người mặc âu phục nhỏ đi xuống từ trên cầu thang, luật sư An nhìn thấy anh ta, đôi mắt đều ửng đỏ lên.
- Cái mùi tỏi này, sao lại nồng như vậy? - Thằng bé trai có chút tò mò mà nói.
Luật sư An có chút chật vật gật đầu.
Lúc này, ở bên ngoài có một chiếc xe tải hậu cần lái tới, một nhân viên làm việc đội nón từ trên xe đi xuống, sau khi đối phương đẩy cửa đi vào thì hỏi:
- Xin hỏi, nơi này là nhà của Từ tiên sinh sao?
- Tìm nhầm rồi, à không… đúng vậy, có chuyện gì vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận