Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1002: Kinh khủng thật sự (2)

Bấm đứt xích sắt, lão đạo muốn đỡ cô bé dậy, con gái chợt kêu một tiếng, tránh khỏi lão đạo, như thể lão đạo là một người xấu muốn tổn thương cô ấy vậy.
Sau đó.
Cô bé chủ động nhào vào trong ngực Châu Trạch.
- ... - Lão Đạo.
Vốn dĩ Châu Trạch muốn đỡ cô bé đi ra ngoài, nhưng cũng không biết là do thời gian dài không đi đứng hay là do bị thương hoặc bởi vì nguyên nhân khác, cô bé còn đi chưa được mấy bước thì đã té xuống.
Sau đó.
Một màn khiến cho lão đạo choáng váng xuất hiện.
Châu Trạch khom lưng.
Bế cô bé lên.
Sau đó đứng thẳng người.
Ôm cô ấy.
Đi ra ngoài.
Bệnh thích sạch sẽ của ông chủ nghiêm trọng đến mức độ nào, lão đạo là biết rõ.
Tâm của ông chủ lạnh lùng như thế nào, lão đạo cũng biết rõ.
Lão đạo đi theo sau, rất sợ cô bé nói chuyện hay đụng chạm, đồng thời nói thầm trong lòng, cả ngày hôm nay đều không thể hiểu được ông chủ.
Chờ sau khi đi ra ngoài, lão đạo đưa tay che kín đôi mắt của cô bé, bởi vì bên ngoài, đều là thi thể.
Châu Trạch đang do dự.
Có nên để cho cô bé nhìn thấy dáng vẻ chết thảm của những kẻ thù kia của cô ấy hay không.
Lấy độc trị độc?
Biết đâu.
Có thể mở được nút thắt thì sao?
Rất muốn làm nhưng phải nghĩ biện pháp.
Nếu là trước kia.
Châu Trạch không ngại xem những việc đó thành chuyện hiển nhiên.
Về phần có thể sẽ lần nữa tạo thành tổn thương về thể xác và tinh thần còn nghiêm trọng hơn cho cô bé hay không.
Ông chủ Châu sẽ không xem xét quá nhiều.
Nhưng lần này.
Châu Trạch không ngăn cản động tác che mắt cô bé của lão đạo.
Ôm cô bé.
Từ từ từng bước từng bước đi ra ngoài.
Bên khung cửa của buồng trong.
Tên ngu ngốc hơn ba mươi tuổi đó nghiêng người dựa vào nơi đó.
Vừa siết chặt bàn tay tràn đầy máu tươi của mình.
Vừa ngây ngô nhìn cô bé ở trong ngực Châu Trạch.
- Ha ha ha ha ha...
Tên ngu ngốc đó đang cười.
- Aw! Aw! Aw! Aw!
Châu Trạch cảm giác cô bé ở trong ngực mình bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Nhìn về phía tên ngu ngốc khoảng chừng ba mươi tuổi đó.
Trong mắt.
Không có chút hận ý nào.
- Aw! Aw! Aw! Aw!
Kẻ ngu tiếp tục vẫy tay.
Tiếp theo sau đó cười khúc khích.
- Ha ha ha a...
Cô bé cũng bỗng nhiên nở nụ cười.
Khóe mắt.
Bắt đầu có nước mắt từ từ chảy tràn.
Tên ngu ngốc kêu “a a a” mấy tiếng.
Còn đưa tay lau lau đôi mắt của mình.
Anh ta dụi mắt rất mạnh tay.
Dường như là đang bảo cô bé đừng khóc, đừng khóc.
Sau đó anh ta lại tiếp tục vẫy tay.
Hơn nữa còn chỉ chỉ phía sau mình.
Hình như là muốn để cho cô bé đến xem kiệt tác của mình.
Lão đạo rất đề phòng mà nhìn tên ngu ngốc này, dường như sợ tên ngu ngốc này sẽ xông vậy, dù sao, cho tới bây giờ, lão đạo vẫn luôn cảm thấy có phải người đàn ông này đã bị yêu ma quỷ quái gì đó ám trên người hay không?
Châu Trạch ôm cô bé ra bên ngoài.
Đặt cô ấy xuống.
Để cho cô ấy ngồi ở bậc cửa.
Bên ngoài.
Thỉnh thoảng có vài người qua đường.
Có người sẽ nhìn ngó nơi này một chút.
Cũng có bác gái cảm thấy Châu Trạch và mấy người khác thật kỳ quái.
Nhưng cũng không có aai đi lên nhiều chuyện.
Nơi này.
Không phải là vùng núi dân cư thưa thớt.
Nơi này.
Cũng không phải là vùng hoang dã ngu muội dốt nát gì đó.
Nơi này.
Ở ngay dưới phồn hoa.
Vị trí rất gần với khu vực phồn hoa nhất.
Nhưng dường như cũng là sự huyên náo ở nơi này.
Giống như đã che giấu cho tội ác vậy.
Ai có thể tưởng tượng được.
Ở một nơi dân cư đông đúc như thế này, ở trong một căn nhà nhỏ bằng gạch đỏ tinh xảo như thế này.
Sẽ có loại chuyện như thế này phát sinh?
Châu Trạch đứng lên.
Cô bé ngồi dưới đất lại chủ động ôm lấy bắp đùi của Châu Trạch.
Chết cũng không buông tay.
Châu Trạch đưa tay, sờ đầu cô ấy một cái.
Cũng không an ủi cô ấy, cũng không thử nói chuyện với cô ấy.
Bởi vì ông chủ Châu vẫn luông không tin tưởng công phu miệng lưỡi của mình.
Chuyện sau đó.
Phải giao cho người chuyện nghiệp làm.
Tỷ như, Vương Kha.
Cũng tỷ như, lão Trương.
Tên ngu ngốc kia không đi theo ra.
Bởi vì rất nhanh.
Châu Trạch và lão đạo lại nghe được từ bên trong truyền đến tiếng “Ầm!” “Ầm!” “Ầm!”
Tên ngu ngốc đó lại tiếp tục kiệt tác của mình.
- Ông chủ, rốt cuộc là loại quỷ nào làm vậy?
Lão đạo hỏi.
- Ai nói với ông là quỷ?
Châu Trạch có chút tò mò nhìn lão đạo.
- Không phải là quỷ? Vậy sao lại có nhiều người chết như vậy, còn có...
Châu Trạch nhíu mày một cái, thở dài.
Cúi đầu xuống.
Nhìn cô bé đã dựa đầu vào trên đùi của mình.
Chậm rãi nói:
- Lão đạo.
- Vâng?
- Ông cũng đã phiêu bạc hơn nửa đời người rồi, cũng làm thủ hạ ở đây được hai đời chủ rồi, gặp nhiều quỷ như vậy rồi, có một đạo lý, ông vẫn luôn không hiểu sao?
- Đạo lý gì?
- Đó chính là, người so với quỷ, còn kinh khủng hơn nhiều.
...
Lão Trương tới, mang theo một đám cảnh sát tới, lão đạo ở lại hiện trường, chăm sóc cô bé.
Rõ ràng thay đổi của cô bé lệ thuộc vào Châu Trạch.
Nhưng Châu Trạch suy nghĩ một chút.
Nên chăm sóc cô bé cùng nhau đối mặt với một đám lại một đám cảnh sát làm biên bản hay là nên ngồi nằm trên ghế dựa ở trên ô tô thoải mái hút thuốc đây?
Châu Trạch vẫn là lựa chọn cái sau.
Ừm.
Có lúc ông chủ Châu cũng bắt đầu cảm giác có phải bản thân có chút thờ ơ quá rồi hay không.
Dù là trùng hợp làm rung động nơi mềm mại trong nội tâm.
Cũng không cách nào kéo dài được thời gian quá lâu.
Lúc này.
Ông chủ Châu đang ngồi ở trong xe.
Uống Coca đá.
Không sai.
Vừa rồi anh còn cố ý đến siêu thị nhỏ ở lối vào để mua thức uống.
Cảnh sát phong tỏa hiện trường, bốn bề bận rộn, đây là án lớn, bốn mạng người, đã sớm vượt qua cái gọi là vụ án lừa gạt bắt cóc.
Ở nơi nào đó lão đạo đối phó với cảnh sát đến mức miệng khô lưỡi khô, dĩ nhiên chắc chắn phải lôi ông chủ nhà mình ra ngoài.
Có lão Trương ở bên cạnh phối hợp, sự chú ý của cảnh sát cũng thật sự không chuyển tới phía bên Châu Trạch.
Các thôn dân bao vây nơi này thành vài vòng, tất cả mọi người đều đang ngóng xem, nhìn qua rất náo nhiệt.
Vụ án diệt cả nhà.
Án lừa gạt bắt cóc.
Con trai ngốc giết cả nhà.
Đều đã thông suốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận