Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 961: Thiểm cẩu! (2)

Châu Trạch cầm điện thoại di động lên, gọi đến điện thoại của lão Trương.
- Alo, ông chủ.
- Lữ Văn Thành đã đi ra ngoài hay chưa?
- Không có mà, tôi vẫn theo dõi vị trí cổng lớn, không đi ra ngoài.
- Ừm.
Châu Trạch cúp điện thoại, anh tin tưởng ánh mắt điều tra của lão cảnh sát hình sự hai mươi năm như lão Trương, trừ phi Lữ Văn Thành cũng giống như anh, chọn một vị trí hẻo lánh trèo tường rào đi ra ngoài.
Nhưng đi ra khỏi cửa nhà mình còn phải trèo tường rào, đầu óc ông ta có bệnh sao?
Vừa cúp điện thoại của lão Trương, điện thoại di động của anh lại rung lên, Châu Trạch nhìn lướt qua, phát hiện là điện thoại của luật sư An:
- Alo, ông chủ, ha ha, anh phải nghe cho xong chuyện anh muốn tôi sắp xếp…
- Nói tóm tắt.
- Vâng.
Chút nhiệt tình của luật sư An cũng bị ép trở về, chỉ có thể nói:
- Ông chủ, anh có thể lên Weibo, bây giờ vấn đề đã lật ngược tình thế rồi, ha ha ha, trước kia đám đần độn trên mạng mắng lão đạo ác bao nhiêu, bây giờ đang mắng người đàn bà kia độc ác đến bấy nhiêu, hơn nữa cộng thêm đống tư liệu được đưa ra, chuyện lần này đã…
- Được rồi, tôi biết rồi, đợi sau khi tôi trở về từ từ lướt tin tức hưởng thụ.
- Ầy, được, ông chủ anh đang bận rộn gì vậy?
- Làm gì?
- Tôi đến đưa bữa khuya cho anh.
- Ăn rồi.
- Há, vậy được rồi.
- Tôi nghĩ đến chuyện anh đã từng nói muốn giúp đỡ tôi.
- Ngài hãy bỏ qua tôi đi, ông chủ, những chuyện khác còn dễ nói, tôi thật sự không muốn theo lão Trương chơi trò thám tử Conan gì đó đâu.
- Chuyện lần này không phải là…
- A!
Một tiếng hét thảm, bỗng nhiên từ trên mái nhà truyền tới.
Mọi người còn đang luyện công ở tầng trệt lập tức ngừng lại, có chút không giải thích được.
Châu Trạch lập tức cúp điện thoại, nhanh chóng chạy lên lầu.
Mái nhà, mái nhà, mái nhà!
Nhưng mà.
Lúc Châu Trạch thực sự chạy đến trên lầu cao nhất.
Lại phát hiện mái nhà không có bất kỳ dị thường gì.
Vẫn là bộ dạng giống như lần đầu tiên anh tới, Châu Trạch còn cố ý đi vào trong cái nhà kho nhỏ kia nhìn một chút, cũng không có gì dấu hiệu xáo trộn gì.
Đúng lúc này, vài người luyện công ở dưới tầng trệt lúc trước cũng chạy tới, chẳng qua là bọn họ còn chưa kịp lên lầu, thì đã bị ngăn lại ở lầu ba.
- Tôi không sao, vừa rồi ở trong phòng làm việc không cẩn thận té ngã một cái, không có chuyện gì.
Một tay của Lữ Văn Thành che trán của mình, vừa giải thích với đám sư đệ của anh ta.
- Các sư đệ tiếp tục tiếp luyện công đi, công phu không thể gián đoạn, nhất là vào lúc cha tôi – sư phụ của các cậu vừa rời đi, ít nhất, phải để cho lão nhân gia ông nhìn thấy thái độ của chúng ta.
- Dạ, sư huynh.
- Dạ, sư huynh.
Mấy sư đệ nhìn thấy Lữ Văn Thành quả thật không có chuyện gì, lại nghiêng đầu đi xuống tiếp tục luyện công.
Mà Châu Trạch đang đứng ở vị trí bên rìa mái nhà.
Chân mày nhíu chặt lại.
Vừa rồi rõ ràng là anh đã nhìn thấy Lữ Văn Thành xuống lầu, sau đó, lúc trên mái nhà phát ra tiếng kêu thảm thiết, anh lại là người đầu tiên đi lên, kết quả Lữ Văn Thành lại xuất hiện ở lầu ba, ngăn cản đám sư đệ - những người vừa nghe thấy động tĩnh lập tức chạy lên kia.
Rốt cuộc là Lữ Văn Thành đi lên bằng cách nào?
Đợi sau khi khuyên được các sư đệ đi xuống xong, Lữ Văn Thành lại trở về trong phòng làm việc của mình, đóng cửa lại.
Châu Trạch lại từ mái nhà đi xuống.
Lại đứng ở vị trí mà anh đã đứng lúc trước.
Từ từ vén rèm cửa sổ lên bằng chân, nép người đi vào trong quan sát.
Anh nhìn thấy Lữ Văn Thành đang ngồi ở sau bàn làm việc, cầm điện thoại di động trong tay, giống như là đang nhắn tin nói chuyện phiếm vậy.
Chẳng lẽ nói, ở trong căn phòng này, còn có thang ẩn?
Hiện tại, gần như chỉ còn cách giải thích này mà thôi, hơn nữa còn rất miễn cưỡng, chỉ là một người múa sư mà thôi, cũng không phải làm gián điệp, không cần phải bày ra trận thế như vậy ở trong nhà chứ?
Trong lòng suy nghĩ những thứ này, ánh mắt có chút thất thần, đợi đến lúc Châu Trạch lại đặt sự chú ý đặt ở trên người Lữ Văn Thành.
Lại nhìn thấy Lữ Văn Thành đang "đứng" ở trên bàn làm việc.
Nói là đứng.
Nhưng thật ra là hai tay hai chân đều nằm ở trên bàn làm việc.
Lè lưỡi.
Đang liếm tay của mình.
Thiểm (liếm) đến vong tình.
Thiểm đến quên mình.
Thỉnh thoảng phát ra âm thanh "chậc chậc".
Nước miếng cũng theo đầu lưỡi không ngừng tung tóe.
Giống như một con thiểm cẩu.
...
Trở lại phòng sách, vỗ đầu một cái phát, ngáp một cái, bận rộn một trận, sắp xếp một hồi, mọi chuyện đều đã sắp xếp xong.
- Sao rồi, ông chủ còn chưa trở lại sao?
Luật sư An đi tới ngồi ở trước quầy bar.
Oanh Oanh ngồi ở đối diện, trong tay cầm một công thức nấu ăn xem một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng ghi chép lại, cực kì nghiêm túc và chuyên chú.
Nhìn thấy luật sư An trở lại, Oanh Oanh đứng dậy, đi rót cho luật sư An rót một ly siêu khủng.
Gần đây nguồn hàng hóa đầy đủ, đã tiêu hao hết thời gian của luật sư An.
Ngược lại luật sư An cảm động đến hết mức, nhận lấy cà phê.
Chẳng qua là, cơm mà Oanh Oanh làm, luật sư An không dám ăn, không nhìn thấy gần đây lượng nước mà lão đạo uống nhiều gấp mấy lần so với bình thường rồi hay sao?
Giống như việc ông chủ vẫn luôn không đồng ý để Oanh Oanh lái xe vậy.
Một tài xế có xảy ra tai nạn xe cộ cũng không bị đụng chết.
Một đầu bếp ăn trúng độc dược cũng không độc chết người được.
Chuyện này...
- Xem tin tức đi, lướt Weibo đi, chuyện bắt đầu lật ngược lại rồi, hiệu quả rất tốt, nhà cũ của bà ta cũng đã có phóng viên tới, cả một nhà lười biếng, cha cậu ta mới vừa bị cảnh sát bắt vì tội trộm cắp, cái gốc gác này, tất cả đều tránh ra rồi.
Luật sư An vừa lòng đắc ý nói với lão đạo.
- Ừ, cám ơn.
Lão đạo gật đầu một cái, cười một tiếng, không nhìn thấy kích động bao nhiêu, chỉ là có chút thở dài.
- Thật ra thì chuyện lần này thật sự không có chút độ khó nào, phía đối lập quá rõ ràng rồi, căn bản cũng không thể gọi là đánh giặc, mọi người đang đùa cái gì vậy, thật sự là rất đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận