Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1534: Xá lợi (1)

Luật sư An bĩu môi một cái, thật ra thì, đối với chuyện sắp xếp ngày hôm nay, thật ra thì anh ta cũng có chút bất mãn.
Bản thấn sắp xếp cho người từ trên xuống dưới của tiệm sách chạy ở bên ngoài hết mấy ngày, gần như là không thu hoạch được gì, kết quả Trương lão đầu tới thì lập tức nói ra biện pháp này, nếu như lần này thật sự bị Trương lão đầu bắt được thứ đồ chơi kia.
Há chẳng phải là thể hiện bản thân anh ta rất ngu xuẩn sao?
Đừng thấy dáng vẻ Trương lão đầu kia tự cho là thanh cao cương trực công chính.
Loại người như vậy, một khi bắt đầu xoát hảo cảm với cấp trên.
Thông thường lại càng trâu bò hơn.
Hết lần này tới lần khác cấp trên lại còn đều dính chiêu này chứ.
Luật sư An cảm giác vị trí găng tay trắng số một chân chó số một quân sư số một của mình đang bắt đầu xuất hiện dấu hiệu lung lay.
Bây giờ có chút nóng nảy, mà càng nóng nảy, thì lại càng theo thói quen muốn dựa vào việc nốc từng ngụm từng ngụm cà phê để giải tỏa.
Không tự chủ được.
Lại nâng ly lên.
Ực mạnh một hơi.
- Ồ, đây là đang mượn rượu tiêu sầu sao?
Đứa bé trai đẩy mở cửa tiệm tiến vào.
Luật sư An trợn trắng mắt liếc nhìn đứa bé trai.
- Thật ra thì đi, có bắt được tên kia hay không, vấn đề thực sự không lớn, một năm này, một ít quy tắc đã được nới lỏng, đây là chuyện mà bất cứ ai cũng có thể cảm giác được.
- Ngay cả thổ địa công ở trong đất cũng bắt đầu mọc ra ngoài lần nữa, một vài những thứ đồ chơi khác cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí một phen, đó cũng không phải là chuyện thường tình sao?
- Nó thu chút hương hỏa, dựng nên một pháp thân, có lẽ cũng chỉ vì mục đích này đi.
Nghe được những lời này.
Châu Trạch, người mới vừa rồi vẫn còn đang dựa vào ghế mà không nhúc nhích, lúc này tháo kính râm xuống, nhìn đứa bé trai.
Đứa bé trai mặt không đổi sắc, tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, thứ đồ chơi như hương hỏa này, cũng không phải là thứ gì quá quý trọng, phần lớn mọi người, thật ra thì đều chưa từng dùng tới.
- Nhưng nói thật, cũng không xem thử rốt cuộc Thông Thành này là địa bàn của ai chứ.
- Đi ngang qua, bọn chúng cũng phải biết đi thăm hỏi chủ nhà chứ?
- Có khát nước, cũng cần phải tìm tới chủ nhà nói mấy câu tốt đẹp rồi xin bát nước uống chứ?
- Nào lại có loại chuyện âm thầm chạy vào trong nhà người ta mà làm như vậy, loại người như vậy, quả thật là thiếu giáo dục!
Luật sư An “A” một tiếng, nhìn về phía lão Trương, nói:
- Xem thử chút đi, vị tổ tông này của nhà anh, cũng đã lớn tuổi rồi, lại còn đang trong quá trình chuyển đổi đấy.
Cuộc sống thật không dễ nha, cuộc sống thật không dễ dàng mà.
- Mọi chuyện sắp xếp xong hết rồi sao?
Châu Trạch lười để cho cấp dưới tiếp tục đánh võ mồm nữa.
- Đã sắp xếp xong hết. - Lão Trương gật đầu nói.
- Người là do tôi mời tới, tuyên truyền cũng là do tôi thông báo, còn đi xin phép chính quyền thị trấn đấy. – Lúc này luật sư An cũng bày tỏ công sức mình ra một chút.
- Làm sao xin phép được? - Lão Trương hỏi.
- Vì để thức đẩy nền văn hóa dân gian của địa phương, lại tìm thêm mấy phóng viên đã quen biết trong lúc làm luật sự ở công ty luật trước đó, nói là phải thu âm và phỏng vấn gì đó, trực tiếp được thông qua.
- Tôi còn là rất hiếu kỳ, Xá lợi tử, là...
Lão Trương còn chưa hỏi xong, luật sư An đã trực tiếp trả lời:
- Là nhờ bên nhà chùa, xá lợi tử ở trong hộp là quả cầu thủy tinh cũ, ông có biết thỉnh một viên Xá lợi tử xuống đi triển làm một vòng phải tốn bao nhiêu tiền không?
Lão Trương nghe vậy, gật đầu một cái.
- Vậy chúng ta cũng đừng trì hoãn ở nơi này thêm nữa, lão Trương, anh tính tiền một chút, sau đó mọi người chia nhau đi ra ngoài, người nào phát hiện trước, ngàn vạn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, tính cảnh giác của đối phương rất cao.
- Được.
- Được.
Luật sư An cùng đứa bé trai đều đi ra ngoài.
Lão Trương tính tiền xong đi sau thì phát hiện Châu Trạch lại đang đợi mình, có chút ngoài ý muốn nói:
- Ông chủ, tôi đi ra ngoài kiểm tra lại một chuyến nữa nhé?
- Không cần, nhìn thấy sân thượng bên trên tòa dân cư ba tầng bên kia không?
- Nhìn thấy.
- Tòa nhà đó, tôi đã để cho luật sư An thuê một ngày giúp tôi, chờ lát nữa anh cứ lên trên đó mà đợi đi.
- Đợi ở trên sân thượng?
- Ừ, ngay trên sân thượng, đừng vào đi.
Châu Trạch còn nhớ chuyện mấy ngày trước lão Trương cùng lão đạo đứng cùng nhau ở bên ngoài Văn Miếu, hai người này, rõ ràng là có một loại sức hấp dẫn cực kì lớn đối với phân thân của vật kia.
Về chuyện tại sao lần này lại không mang theo lão đạo tới đây, dù là lão đạo muốn đến tham gia trận náo nhiệt này Châu Trạch cũng không cho phép, nguyên nhân là do ở nơi này, lỡ như lại hấp dẫn một phân thân tới, thu hút qua chỗ của lão đạo, rồi trực tiếp nổ tung, vậy còn chơi cái bíp?
Trời mới biết rốt cuộc thứ kia có bao nhiêu phân thân, anh cũng không có quá nhiều kiên nhẫn và linh lực để chơi trò mèo vờn chuột với đối phương.
Cứ như vậy, sắp xếp mọi chuyện hợp lý xong, Châu Trạch lại một người đi dạo hết nửa giờ bên trong hội chùa.
Còn nhớ lúc trước khi còn học tiểu học, vào lúc hội chùa hai lần một năm ở Thông Thành, viện mồ côi đều sẽ đến mua sỉ một ít mặt hàng nhỏ, lại để cho đám nhỏ hỗ trợ tham gia buôn bán trong hội chùa.
Một là dùng để bổ sung vào chi phí duy trì hoạt động của cô nhi viện, thứ hai cũng là để cho đám trẻ con bên trong viện đi thích ứng với xã hội sớm hơn, dù sao, trong cô nhi viện, những người có thể giống Châu Trạch cùng Vương Kha, dựa vào việc học tập để thi lên đại học đều là số ít, phần lớn mọi người, sau khi đến tuổi đều có thể tự nuôi sống bản thân, có lẽ nhanh chóng tìm một kế sinh nhai nuôi sống bản thân mới là chuyện quan trọng nhất đi.
Chẳng qua là, Châu Trạch vừa mới đi dạo nửa vòng, phát hiện không ít tiết mục biểu diễn, nhưng những siêu thị “một đồng” “hai đồng” nhiều như biển trong ký ức kia, trên căn bản không hề nhìn thấy.
Thời đại thay đổi rồi...
Đi đến lúc hơi nóng rồi, Châu Trạch mua một cây kem tuyết vừa đi vừa ăn, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc, cô đang mang khẩu trang.
Ngay vào lúc Châu Trạch chuẩn bị chào hỏi.
Bỗng nhiên cảm giác từ đằng sau lưng của mình có một người nhanh chóng vọt tới…
Bạn cần đăng nhập để bình luận