Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 582: Sáng sớm nói chuyện

Trời mới vừa tờ mờ sáng, luật sư An đã mở mắt ra, từ ngồi trên giường đứng dậy, duỗi lưng một cái.
Bé trai nằm bên cạnh anh ta, nhắm hai mắt.
Theo bản năng, luật sư An muốn đắp chăn bên cạnh lên cho cậu ta, hiện tại có thể nói mùa hè đã qua, tiếp theo, hẳn tời sẽ rất lạnh. Buổi tối ngủ chỉ đắp một chút chăn ở bụng, thật sự có chút ăn không tiêu.
Nhưng tay đang cầm chăn của anh ta lại dừng lại giữa không trung.
Mình đang lo lắng một con cương thi sẽ lạnh?
Suy nghĩ một chút.
Vẫn đắp chăn lên cho cậu ta.
Rời giường, đi tới bên cửa sổ.
Căn phòng này đã bị luật sư An sửa đổi một vài chi tiết, những phần khác không thay đổi, biến hóa duy nhất chính là cửa sổ vốn là cửa sổ hai cánh, bị anh ta yêu cầu cải tạo thành cửa sổ sát đất.
Căn phòng không phải quá lớn, cửa sổ cũng không phải quá lớn.
Luật sư An mặc đồ ngủ báo vằn ngồi chồm hổm trước cửa sổ.
Châm một điếu thuốc.
Mái tóc lộn xộn, trong hốc mắt còn có chút uể oải và mệt mỏi.
Cảm giác khi ngủ.
Rất tốt.
Lúc này.
Bé trai trên giường cũng ngồi dậy, bắt đầu lặng lẽ mặc quần áo của mình.
Luật sư An nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn bé trai sau khi rời giường không nói lấy một câu, chỉ yên tĩnh mặc quần áo.
Đột nhiên anh ta cảm thấy mình có chút cầm thú?
Lắc lắc đầu.
Duỗi nhẹ tay mà gõ trán.
Lại hít sâu một hơi thuốc.
Chậm rãi phun khói ra từ chóp mũi.
- Anh có tâm sự?
Bé trai mặc quần áo chỉnh tề, sau đó đi tới bên cửa sổ sát đất.
Vừa tới, đồ của cậu ta còn chưa được mua, hiện tại thật ra cậu ta vẫn mặc bộ quần áo trẻ em được mua trên tiệm vỉa vè trước cửa bệnh viện.
- Chốc nữa lại dẫn cậu đi mua quần áo.
Luật sư An mở miệng nói.
Bé trai lắc đầu.
Cậu ta không muốn người đàn ông này mua quần áo cho mình lắm, luôn cảm thấy là lạ.
Ngủ với anh ta.
Anh ta lại mua quần áo cho mình?
- Nếu cậu cứ mặc bộ đồ như kẻ đần này, sao có thể tới trường nhìn Lâm Khả vào buổi tối được? Tôi nói cho cậu nghe, hiện tại đám nữ sinh ở trường đều là con buôn!
Tiểu loli hẳn đang học tiểu học.
- Được.
Tiểu cương thi vừa lắc đầu vừa nói "được".
- Phù... ...
Thở ra một hơi.
Luật sư An gãi gãi mái tóc có chút rối bời của mình.
- Anh có tâm sự?
Bé trai hỏi lần thứ hai.
Luật sư An vẫn không trả lời, chẳng qua anh ta đứng lên, nghiêng thân thể, nhìn xuống dưới.
Trên đường cái phía ngoài phòng đọc sách có mấy người dọn vệ sinh cần cù vất vã, đang dọn dẹp đường phố.
Phố Nam là nơi lưu lượng người lớn, lượng công việc của công nhân làm vệ sinh đương nhiên cũng lớn.
Xa xa.
Dưới đèn đường vẫn chưa hoàn toàn tắt.
Một người đàn ông mặc trang phục màu đen đang cõng một cô gái đen có làn da không khác gì mấy so với bộ độ màu đen của anh ta.
Hai người chậm rãi đi về phía bên này.
Trên eo của người đàn ông còn treo hai túi da rắn nặng trịch.
Là Deadpool và cô gái đen đã đợi suốt một đêm ở nghĩa trang.
- Bọn họ cũng là người trong tiệm sao?
Bé trai hỏi.
- Nữ chỉ mới đến trước cậu vài ngày, thích trồng rau.
- Nam, chính là hoạt tử nhân cương thi không ra cương thi, người sống không ra người sống phía dưới, còn tới sớm hơn cả tôi.
- Ah.
Bé trai lên tiếng.
- Người trong tiệm sách càng ngày càng nhiều.
Luật sư An cảm khái nói.
- Nhưng anh lại không vui.
Bé trai nói.
- Nhiều người, tâm tư cũng nhiều hơn.
Luật sư An đặt đầu thuốc lá ra ngoài, gạt bỏ tàn thuốc, tiếp tục nói:
- Nói thí dụ như cô gái đen kia, tình trạng của cô ta thật ra cũng chỉ cỡ cậu.
- Cậu giao hồn huyết của bản thân ra, còn cô ta thì trúng độc, cậu xem chân của cô ta, không phải không động được sao? Ngay cả đi bộ cũng phải dựa vào người khác cõng.
- Ừm.
- Độc của cô ta dường như mỗi tháng phải giải độc một lần, phải dựa vào móng tay của ông chủ.
- Vạn nhất ngày nào đó, ông chủ mất tích một tháng, cô ta cũng sẽ toi đời.
- Ừm.
- Nhưng vấn đề là... ...
Nói xong.
Bỗng nhiên luật sư An nghiêng đầu qua, nhìn về phía bé trai bên cạnh mình.
- Dựa vào thủ đoạn này có thể chế phục được cô ta sao?
Nơi này, cô ta.
Cũng có thể thay mặt những người khác.
Bé trai rõ ràng.
Cũng kể cả chính cậu ta.
- Cô ta có một mẹ chồng, chờ sau này khi cậu liên hệ với cô ta nhiều hơn, cậu sẽ phát hiện, cô ta thường xuyên nói tới mẹ chồng của cô ta, mẹ chồng của cô ta xem tivi với cô ta, dạy cô ta trồng rau, nhìn cô ta lớn lên.
- Sau đó.
- Cô ta trồng mẹ chồng cô ta xuống đất.
Luật sư An làm động tác dùng xẻng xúc.
Bé trai an tĩnh nghe.
- Thật ra, chúng ta đều rất rõ ràng, loại hành vi dùng mạng người để uy hiếp và khống chế người khác này, là một phương thức rất không đáng tin cậy, bởi vì rất có thể người bị ép không muốn sống nữa.
- Nhất là loại người như cô ta.
- Nói không chừng ngày nào đó bỗng nhiên tâm huyết dâng trào, ngay cả mẹ chồng cũng có thể trồng xuống, vì sao không thử đi trồng bản thân mình?
- Khi cô ta vốn định trồng bản thân mình thì.
- Độc trên đùi có thể hóa giải hay không, còn ý nghĩa gì nữa sao?
Bé trai tiếp tục an tĩnh nghe.
- Nếu tất cả mọi người đều là sơn dương ôn thuận, vậy lịch đại triều đại đã không biến mất.
Lúc này.
Deadpool cõng cô gái đen đi tới cửa phòng sách.
Anh ta ngẩng đầu.
Nhìn thấy luật sư An đang đứng bên cửa sổ tầng hai hút thuốc lá.
Ngây ngô cười cười.
Luật sư An phất phất tay với anh ta, vẻ mặt ấm áp.
Sau đó nghiêng đầu qua, tiếp tục nhìn bé trai nói:
- Kẻ ngu này.
- Đến hiện tại tôi vẫn chưa thể xác định, rốt cục là anh ta ngu thật hay giả ngu.
- Ừm?
- Trên thế giới này, người có thể giả bộ ngu là người thông minh, người thông minh hơn một chút là người có thể khiến cậu nghi ngờ, rốt cục anh ta là ngu thật hay là giả ngu.
- Khi anh ta còn sống, anh ta là một cha xứ Nhật Bản, đã từng nuốt tro cốt của ông chủ, bị ông chủ bắt lại, dùng xăng đốt, cuối cùng lại không giải thích được bị trồng xuống, nở hoa kết trái, mọc thành anh ta.
Luật sư An nhét đầu thuốc lá vào gạt tàn thuốc, lại châm một điếu thuốc khác, anh ta nghiện thuốc lá nặng, nhất là sáng sớm khi rời giường, anh ta phải lập tức hút tận mấy điếu mới có thể đã nghiền.
- Cho nên anh ta bị trồng ra, vì thế, cô gái đen mới đến hai ngày nhưng đã rất quen thuộc anh ta.
- Một người biết trồng trọt, một người thì mọc từ trong đất ra.
- Trời sinh thân cận, đúng không?
- Ừm. - Bé trai tiếp tục nghe.
- Nhưng có một lần, tôi nhìn thấy anh ta đang xem quyển


Thánh Kinh


tiếng Nhật Bản, ha ha.
Luật sư An phun ra một vòng khói.
- Tôi chưa từng nói chuyện này cho bất cứ người nào, nhưng tôi vẫn ghi khắc trong lòng.
- Một tên gia hỏa nhìn như ngu ngốc, ngoài 'ha ha ha' ra vẫn là 'ha ha ha'.
- Sau khi dọn dẹp tiệm sách, làm tốt công việc vệ sinh của mình trong một ngày.
- Về tới phòng.
- Anh ta lại len lén xem một quyển


Thánh Kinh


Nhật Bản.
- Cậu nói xem.
- Rốt cục anh ta có nhớ lại những chuyện của mình kiếp này không?
- Hay đổi một loại phương thức trần thuật khác.
- Ông chủ nói anh ta có thể cảm ứng được sự thân cận của Deadpool đối với mình, cũng loại với cảm giác cha con tuân theo.
- Nhưng ông chủ có lẽ đã quên.
- Từ cổ chí kim.
- Chuyện giết cha soán vị vốn không hiếm thấy.
- Trong nhà người thường, chỉ vì một chút danh lợi và tiền bạc mà cha con trở mặt thành thù cũng có không ít.
- Hai chữ 'cha con' thật ra vốn không tính là quá bền chắc.
- Ah.
Bé trai nhìn luật sư An, hơi nghi hoặc một chút nói:
- Vì sao nghe anh nói như vậy, tôi lại cảm thấy trong tiệm sách này, ngoài nữ cương thi cũng giống tôi ra kia, không còn người nào tốt.
- Đúng vậy, nữ cương thi là người tốt. - Luật sư An cười cười: - Cô ấy một lòng một dạ đối tốt với ông chủ, là loại khăng khăng một lòng. Nhưng kiếp trước của cô ấy, vị Bạch phu nhân kia, sau khi nghe thấy chuyện xưa của cô ấy, tôi càng suy xét lại càng cảm thấy có chút vấn đề.
- Một thiếu nữ bị chìm đường vào triều Thanh, sau khi biến thành cô hồn dã quỷ, xây xong miếu thờ của chính mình, còn từng bước từng bước thu được lưu niệm do trạng nguyên Trương Kiển cuối nhà Thanh viết.
- Trước khi xuống địa ngục mưu cầu phát triển mới.
- Hết lần này tới lần khác, cô ta lại phó thác nhục thể của mình cho ông chủ, lúc đó chỉ là quỷ sai lâm thời ăn bữa nay lo bữa mai..
- Oanh Oanh là đáng yêu đơn thuần.
- Nhưng vị Bạch phu nhân này.
- Tôi vẫn cảm thấy, thật ra mục đích của cô ta vốn không thuần túy như vậy, hơn nữa, dường như tiết hàn y sắp tới, tôi luôn cảm thấy có thể sẽ xảy ra chút chuyện.
- Như vậy sao.
- Đúng, chính là như vậy, người trong phòng đọc sách càng ngày càng nhiều, nhưng phiền phức cũng sẽ càng ngày càng nhiều.
- Đầu bếp nữ trong tiệm không rên một tiếng, chôn giấu nhiều chuyện như vậy, một bên nấu cơm cho mọi người một bên tự bố cục bản thân mình, cậu ta làm vậy là muốn lên trời.
- Đây là học ông chủ.
- Muốn phong ấn vật gì đó trong cơ thể mình.
- Học cấp tốc, hiệu suất cao.
Luật sư An cầm chai nước suối bên cạnh, "sùng sục sùng sục" mà uống mấy ngụm lớn, sau đó anh ta buông chai, tiếp tục nói:
- Nhưng học cấp tốc hiệu suất cao, thật ra cũng đại biểu cho tai hoạ ngầm cực lớn.
- Giống như một chiếc xe, lái quá nhanh, rất dễ khiến bản thân gặp tai nạn.
- Cũng may.
- Tối hôm qua ông chủ đi, hiện tại nếu còn chưa gọi điện thoại về, hẳn vấn đề đều đã được giải quyết.
- Ha ha.
- Cậu ta đã suy nghĩ rất phức tạp, thiết kế cũng rất toàn diện.
- Nhưng lại nghĩ quá đơn giản, thiết kế cũng quá hẹp.
- Phong ấn một bộ phận của hải thần trong cơ thể mình.
- Cậu ta chưa từng không cân nhắc tới.
- Rốt cuộc chính cậu ta có năng lực kia hay không, có thể ngăn chặn không để bản thân mình đi hải thần đồng hóa không?
- Loại đại yêu có thể giãy giụa sinh tồn trong sóng biển.
- Nào phải loại dễ đối phó?
- Mẹ nó.
- Nói đến đây.
- Ngược lại tôi cũng thật sự càng ngày càng ngưỡng mộ ông chủ của tôi.
- Cái vị trong cơ thể ông chủ kia.
- Cũng chính là tổ tông của cậu...
- ... ... - Bé trai.
- Ông chủ.
- Anh ta là người duy nhất không bị ảnh hưởng.
- Bởi nhân vật bị phong ấn trong cơ thể mà tôi từng biết.
- Lại có thể ảnh hưởng ngược lại tới vị kia.
- Chậc.
- Quả nhiên, có đôi khi tưởng người khác ngu dốt, còn dương dương tự đắc, nhưng thật ra cấp bậc của bản thân mình quá thấp, không thể nhìn hiểu người khác, mình mới là kẻ ngu si.
Luật sư An nói xong lại đưa thay sờ sờ đầu của bé trai.
- Người ở cùng một chỗ, nhưng thật ra mọi người đều có tâm tư riêng, đoàn đội càng lúc càng lớn, nhưng đội ngũ lại càng ngày càng khó mang.
- Ông chủ thích nằm trên ghế sofa xem báo chí uống cà phê thấp kém.
- Việc nhỏ này.
- Chỉ có thể dựa vào tôi quan tâm và chuẩn bị.
- A.
- Xe đã được lái về.
- Mấy người ông chủ trở lại rồi.
- Tốt rồi tốt rồi.
- Chuẩn bị ăn điểm tâm, ha ha.
Luật sư An chuẩn bị thay quần áo, hiện tại, anh ta rất nhiệt tình với chuyện một ngày ba bữa, nhiệt tình tương đối cao.
- Này.
Bỗng nhiên bé trai gọi anh ta lại.
Luật sư An vừa mới mở cửa, hơi nghi hoặc một chút mà quay đầu lại nhìn bé trai: - Có chuyện gì sao?
- Hôm qua khi tắm, anh để tôi đi lên trước một mình.
- Tôi không đi sai cửa.
- Tôi đã đi dựa theo lời anh nói.
- Đẩy cửa đi vào.
Luật sư An gật đầu.
Ném cho bé trai một nụ cười ý vị thâm trường.
Rất nghiêm túc nói:
- Vậy chắc chắn là chính tôi không cẩn thận nói sai rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận