Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1290: Cá lớn (1)

- Tôi không thích cho trái cây vào trong đó.
Hứa Thanh Lãng ngẩng đầu nhìn liếc mắt nhìn Châu Trạch, gật đầu một cái.
- Thật ra thì tôi cũng không thích.
- Vậy thì không cho vào nữa.
- Ừ, không cho.
Hứa Thanh Lãng đưa tay lấy trái cây vừa mới bỏ vào trong thịt gà ra ngoài, con gà này đã được xử lý tốt, cũng đã được tẩm ướp cẩn thận, lúc này lại bọc lá sen ở bên ngoài, trực tiếp chôn vào trong một cái hố nhỏ trong đất, bên dưới hố đất có chất một đống than củi, vẫn tản ra hơi nóng.
Giải quyết hết mọi thứ xong.
Hai cây dây leo vươn dài tới, chảy xuống một giọt dòng nước, để cho Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng rửa tay.
Sau đó.
Hai người mỗi người một điếu thuốc.
Hơi ngả người dựa vào ghế dựa một chút.
Không lo lắng không sốt ruột chờ gà ăn mày “ra lò”.
Người khác ở trong thành phố muốn đi ra ngoài cảm nhận một chút không khí tự nhiên, phải lái xe chạy ra ngoài khu nội thành, ít nhất phải lái xe đi ra tới ngoại ô, ngược lại bên này của ông chủ Châu lại rất thuận tiện, một khu viện bảo tàng tượng sáp lớn như vậy ở sau tiệm sách, thứ đang được ẩn giấu chính là một thế ngoại đào nguyên.
Diện tích lớn, diện tích trồng trọt đương nhiên cũng lớn, các loại trái cây rau dưa cải trước đó chỉ có thể trồng tô điểm chút, hiện tại cũng ra hồn rồi, mỗi một loại lại là hương vị ngọt ngào ngon miệng, 100% không ô nhiễm.
Cũng là do ngày hôm nay rảnh rỗi, Châu Trạch mới cùng lão Hứa cùng nhau chạy tới nơi này để thả lỏng bản thân một chút, muốn tự mình ra tay làm một chút đồ ăn vặt.
- Còn bao lâu nữa đám người lão Trương mới về?
Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Ai biết được, phải xem khi nào đám người bỏ trốn bị bắt lại toàn bộ.
Ông chủ Châu vẫn còn đang trù tính chuyện đi đông bắc, nhưng đám thủ hạ vẫn chưa đầy đủ, cũng không thể nào lên đường được, bạn mua một căn nhà còn phải tìm bên trung gian để cho bọn họ làm chân chạy, chạy tới chạy lui lo liệu giúp bạn nữa mà, tìm long mạch chắn chắn càng khó hơn so với chuyện mua nhà rồi.
- Salad rau xanh, đến thử một chút? – Cô gái da đen bưng một cái mâm lớn đi tới.
- Tôi không ăn.
Ông chủ Châu luôn luôn không thích ăn salad rau xanh, không quan tâm là nó đại diện cho nhiều sức khỏe như thế nào, khi ăn luôn có một loại cảm giác bản thân biến thành dê.
- Cám ơn.
Ngược lại Hứa Thanh Lãng lại ưa thích, chủ động đưa tay cầm lấy đũa.
Cô gái da đen thật cao hứng, nói:
- Từ nhỏ tôi đã thích ăn rồi, bà bà nói nhiều ăn cái này có thể giúp trắng đẹp ra.
Bàn tay đang cầm đũa của Hứa Thanh Lãng, khẽ run lên.
Lúc này, điện thoại di động của Châu Trạch vang lên, là điện thoại của Oanh Oanh.
- Alo, sao vậy, Oanh Oanh.
- Ông chủ, trong tiệm có khách tới.
- Loại khách nào?
- Không biết ai nữa. - Oanh Oanh có vẻ hơi khổ não – Người đó nói là tới tìm anh, tôi không phân biệt được rốt cuộc anh ta có phải là người bình thường hay không nữa, nếu không, tôi xông lên đánh một quyền nhé?
Có lẽ đây là phương thức phân biệt trực tiếp nhất đấy.
- Được, đánh một quyền, khống chế sức mạnh một chút.
Ông chủ Châu không muốn rời khỏi nơi này, ngày hôm nay theo lão Hứa vội vã đi trị con gà này, lại vừa tạo ra hố than lại vừa đốt than củi, giày vò lâu như vậy, bây giờ còn đang chờ gà ăn mày ra lò.
Về phần rốt cuộc có phải là chuyện quan trọng hay là người quan trọng gì đó hay không, tùy người ta đi, còn có ai không thể giả vờ được hay sao?
Cúp điện thoại.
Châu Trạch xoa xoa tay.
Chỉ chỉ mặt đất.
- Còn bao lâu nữa?
- Sắp rồi.
Hứa Thanh Lãng đứng dậy, mang ra hai cái đĩa nhỏ, bên trong đựng nước chấm.
Lúc này Deadpool cũng di chuyển tới.
Cơ thể của anh ấy ở dưới đất.
Nhưng đầu trên mặt đất.
Lúc di chuyển thật ra thì chính là cái đầu “trượt đi” ở trên mặt đất.
Như thể mảnh đất này đối với anh ấy mà nói, giống như là dòng nước vậy.
- Anh đi xuống xem thử một chút, chín chưa?
Châu Trạch chỉ chỉ Deadpool.
Deadpool đáp lại một tiếng.
Đầu đi xuống.
Chốc lát.
Đầu Deadpool lại trồi lên.
Gật đầu một cái.
- Chín hết rồi!
Châu Trạch cười, đồng thời cầm lấy rượu Ngũ Lương mà sáng sớm đã mang tới.
Rót đầy cái ly trước mặt bản thân và Hứa Thanh Lãng.
Thật ra thì Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng đều không nghiện rượu, Hứa Thanh Lãng thỉnh thoảng uống cũng chỉ là uống rượu đế do chính bản thân mình ủ, coi như là tương đối tốt cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng lúc có rượu có thịt, riêng bản thân loại phối hợp này đã có thể cho người ta một loại cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn cực lớn rồi.
Châu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng vừa ra tay một cái, mở ra!
Không dùng công cụ, thuần thủ công, chơi đùa, đây mới là hưởng thụ.
Lúc này.
Điện thoại di động của Châu Trạch lại vang lên,
- Nhận giúp tôi một chút.
Châu Trạch bận lật bùn rồi, không rảnh.
Deadpool vươn một nhánh cây dây leo ra, lấy điện thoại di động từ trong túi của Châu Trạch, lại nhấn nút trả lời, thuận tiện nhấn mở loa ngoài.
- Ông chủ, tôi vừa đánh anh ta một quyền.
- Người chết chưa?
- Không có nha, nhưng rách da rồi.
- Chẳng qua chỉ rách da? Vậy thì đến tiệm thuốc cách vách lấy chút băng dán cá nhân cho anh ta đi.
- Chuyện này, băng dán cá nhân nhỏ hình như không đủ dùng nha.
- Da bị rách bao lớn? - Châu Trạch sửng sốt một chút - Vậy vẫn là đến tiệm thuốc bên cạnh đi, tìm Phương Phương bảo cô ấy dùng băng dán cá nhân lớn giúp đỡ cầm máu.
- Ông chủ, là da của anh ta, bị rách ra, bên trong là một... một con cá lớn.
- Cá?
Châu Trạch vẫy vẫy bùn đất ở trong tay, tỏ ý Deadpool rửa tay cho mình, đồng thời nói:
- Lấy ra đi.
- Được, ông chủ, tôi tìm một thùng nước sẽ mang ra ngay.
Gà ăn mày được mở ra, Hứa Thanh Lãng cẩn thận xé mở lớp bột mềm đã cứng cùng với lớp lá sen ở bên ngoài ra, lúc này, một mùi thơm đậm đà tràn ngập.
- Tê...
Hứa Thanh Lãng cầm đũa lên, gõ mấy cái, sau đó lại tiếp tục gỡ ra, sau đó mới rửa tay một lần nữa, cùng nhau ngồi xuống ở vị trí đối mặt với Châu Trạch.
- Bắt đầu đi.
- Ừm.
Hai người không dùng đũa, trực tiếp dùng tay, mỗi người xé một miếng thịt lớn xuống, bắt đầu nhai.
Thịt tươi ngon, khẩu vị thật tốt.
Lúc đang ăn.
Tiếng “loảng xoảng loảng xoảng” truyền tới từ bên kia.
Oanh Oanh mang theo một cái thùng nước lớn đang chạy chậm tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận