Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 1544: Phủ Quân VS Hạn Bạt (nhất) (1)

- Làm một món đồ trang sức là được rồi.
Luật sư An ngáp một cái:
- Cũng còn may là phần lớn thời gian ông chủ đều rất lười, ông chủ lớn dường như lại càng lười hơn, cho nên, đến lúc đó chúng ta mới có cảm giác tồn tại.
Luật sư An dùng một loại dáng vẻ người đã từng trải mà nói với Trương lão đầu.
Trương lão đầu thì đang tập trung hơn nửa sự chú ý về tình hình chiến đấu bên kia.
Có chút kinh ngạc nói:
- Ông chủ, ngài ấy vận dụng sức mạnh của vị kia sao?
Luật sư An lắc đầu nói:
- Không có, tuyệt đối không có.
- Mỗi lần khi ông chủ lớn đi ra, bốn phía sẽ vang lên một loại BGM không tiếng động.
- BGM là cái gì?
- Chính là khí tràng đi, ông có thể cảm giác được một cách rõ ràng, ngài ấy tới, ngài ấy xuất hiện, ngài ấy đang ở nơi này, tiếp sau đó, thì ông phải tiến hành vật lộn với bản năng bên trong nội tâm của mình.
- Vật lộn?
- Vật lộn vì chuyện nên quỳ dập đầu hay là nằm phơi bụng mà thiểm.
- Chẳng qua là, tôi cảm thấy, cái thứ kia, cho dù là đối với chúng ta mà nói, cũng coi là có chút khó giải quyết đi, nếu không thì gã ta cùng không dám trực tiếp tùy tiện giết quỷ sai mà nuốt để khôi phục.
- Ông chủ hiện tại, cũng đã mạnh đến vậy rồi sao?
- Rất khiến cho ông bất ngờ sao? - Luật sư An hỏi.
- Có một chút.
- Quen là được rồi, đây là số mệnh, ông có hâm mộ cũng không được.
- Xem ra, anh đã bị đả kích đến quen rồi?
- Không, là chết lặng, con người quý ở chỗ tự hiểu bản thân.
- Quá tiêu cực.
- Chuyện này giống như lúc ban đầu khi các người đối mặt với Liên quân tám nước ở Thiên Tân vậy, trang bị vũ khí của mọi người cùng với những binh lính huấn luyện chuyên nghiệp hoàn toàn khác nhau, cho nên không đánh lại.
- Chỉ cần không thiếu dũng khí, thì sẽ...
- Dũng khí, ở trước mặt sự uy hiếp, không đáng nhắc tới.
- ... - Trương lão đầu.
...
Móng tay đâm vào, theo vào đó, là sát khí điên cuồng.
Đối với vị ở trước mắt này, bất kể gã là vong linh cũng tốt hay là thần miếu gì đó cũng được, nếu như đã giết thủ hạ của anh, Châu Trạch sẽ không nghĩ tới chuyện để cho gã sống tiếp.
Cho nên khi ra tay, cũng không giữ lại bất kì đường sống gì.
Về phần chuyện bắt lại từ từ bào cho đến chết gì đó, thật đúng là Châu Trạch chưa từng nghĩ tới, tức giận thì thuộc về tức giận, nhưng còn không đến mức nhàm chán như vậy, lãng phí thời gian tốt đẹp của bản thân mà đi làm loại chuyện kiểu này, còn không bằng phơi nắng thêm một chút uống thêm chút cà phê.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải báo được thù cho đám người Nguyệt Nha Trịnh Cường, dù sao bọn họ cũng đã đi theo anh được mấy năm rồi.
Cơ thể bóng đen từ từ hóa thành thực chất, có thể thấy được, là một người đàn ông được ngưng tụ từ bùn lầy, ở phần tứ chi của bùn lầy, thật ra thì đã có màu sắc.
Đây cũng là cái được gọi là “pháp thân”.
Rất rõ ràng là, pháp thân của người ở trước mặt này, thật ra thì vẫn chưa ngưng tụ thành công, dĩ nhiên, coi như là đã ngưng tụ thành công, so sánh với pháp thân của đám Diêm Vương mà Châu Trạch đã từng nhìn thấy lúc trước.
Ờm, xin lỗi.
Là hoàn toàn không thể nào so sánh được.
- Crắc crắc...
Pháp thân của đối phương bắt đầu vỡ vụn.
Trong từng vết từng vết nứt ở trên người.
Sát khí bắt đầu tiêu tán ra ngoài.
Châu Trạch lúc này, giống như là đang thôi phồng một quả bóng bay vậy, dự định dùng sát khí, cưỡng ép bơm đầy nổ tung nó.
Vốn dĩ.
Chuyện tới đây cũng đã có thể kết thúc được rồi.
Anh giết người của tôi.
Tôi tới lấy mạng của anh.
Chặt đứt con đường tu hành của anh.
Một lần nữa.
Tôi ra khí.
Anh mất mạng.
Mọi người huề nhau.
Ngay cả Trương lão đầu cùng với luật sư an đang đứng từ xa mà xem cuộc chiến, ngoài trừ hơi kinh ngạc một chút về tốc độ tiến bộ nhanh chóng của ông chủ nhà mình ra, thật ra thì căn bản là không có bất kỳ lo lắng gì đối với kết cục thực sự.
Sự thật, dường như cũng đang không ngừng xác nhận điểm này.
Nhưng mà.
Cuộc sống vẫn luôn tràn đầy những chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Người đàn ông mà ngay cả Thiết hàm hàm cũng lười ra ngoài ăn gã ta này.
Vào lúc này.
Vị trí ngực của gã ta, lại mọc ra một cái bướu thịt màu đen.
Thân thể bùn đất, lại mọc ra những khối u thịt.
Bên trong những khối u đó, dường như đang ẩn chứa một loại sức sống đặc thù, lại vào lúc này, dùng một loại tần số đặc thù, đang không ngừng dao động.
Ông chủ Châu – người mà đời trước coi như cũng đã từng nhìn thấy vô số khí quan, cũng không thể tin được, thứ này lại có thể là trái tim của đối phương?
- Thình thịch… Thình thịch… thình thịch…
Nhưng đây lại thực sự chính là tiếng tim đập.
- Ba!
Một khắc sau đó.
Trái tim vỡ vụn.
Châu Trạch lui về phía sau mấy bước, sau khi khối u nổ tung, máu dịch bắn tung tóe ra ngoài, rơi vãi đầy đất, sinh ra một loại hiệu quả ăn mòn cực kì khủng bố, trong không khí, tràn ngập một loại mùi vị khó chịu mà so với việc dùng chân đạp chết ngàn vạn con trùng thì mùi vị này lại càng khiến cho người ta chán ghét hơn.
- A a a a a a...
Trên người người đàn ông còn có vết thương do Châu Trạch lưu lại, sát khí ở bên trong vẫn đang náo loạn như trước, gã đang chịu đựng sự thống khổ khó lòng chịu đựng nổi, nhưng rất hiển nhiên, sự thống khổ lúc này của gã, giống như đã được tăng lên gấp mấy lần, cũng không đơn thuần chỉ do một mình Châu Trạch ban cho.
- A a a a a...
Tiếng thét đè nén ở bên trong cổ họng của đối phương.
Dần dần.
Khiến cho Châu Trạch sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.
Lớp bên ngoài bằng bùn lầy dần dần tróc ra, thú cùng tróc ra, còn có pháp thân của đối phương.
Tạo ra nhiều phân thân như vậy để đi tìm kiếm Hương Hỏa Chi Lực, mục đích là gì, chính là muốn xây dựng lại pháp thân này, nhưng lúc này, có vẻ như gã đã không để ý đến nó nữa rồi, dường như là gã đã biết bản thân đã đến đường cùng, cho nên đã buông tha việc giãy dụa, vứt bỏ thứ mà trước đó mình vẫn theo đuổi, lại ôm lấy một thứ không biết tên khác vào trong ngực.
Kèm theo pháp thân bong tróc, là cơ thể của gã đang sinh trưởng một lần nữa.
Da thịt màu xanh lam.
Bắt đầu dần dần chiếm thế chủ đạo khắp toàn thân cao thấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận