Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 562: Tiểu loli thức tỉnh!

- Cha.
Một tiếng "cha" này.
Gọi tới vô cùng có cảm tình.
Có vận luật biến hóa.
Có nghẹn ngào ba động.
Có tình cảm sâu sắc.
Có thâm trầm chua xót.
Mặc dù chỉ là một chữ, lại thắng đám diễn viên không ngừng gào khóc kêu cha gọi mẹ trên đài.
Châu Trạch cúi đầu.
Luật sư An có thể nhìn thấy vai ông chủ nhà mình đang run nhè nhẹ.
Anh ta biết.
Ông chủ đang nín cười, hơn nữa còn nín tới mức rất khổ cực.
Anh ta cũng rất khổ cực, anh ta để con quỷ này chiếm tiện nghi như vậy không phải vì cứu mọi người sao?
Rõ ràng bản thân mình là phía phải hy sinh!
- Người bạn này của con bị thương rất nặng, mấy thứ chỗ cha đều rất bẩn, không thể xử lý vết thương giúp bạn con, con nghĩ biện pháp giúp bạn con đi. Còn có, cháu gái cha chưa tỉnh lại sao?
Bartender rất ân cần hỏi.
Cháu gái dĩ nhiên là chỉ tiểu loli.
- Còn chưa đâu, cha.
- Vậy mấy con xử lý trước một chút, cha ra bên ngoài tiếp tục canh chừng, chờ qua một thời gian ngắn nữa, cha lại nghĩ biện pháp đưa các con ra ngoài.
- Vâng, cha... ...
Bartender đóng cửa lại, rời đi.
Châu Trạch ngẩng đầu.
Vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.
Chẳng qua anh vẫn dùng cổ tay lau nước mắt.
Đồng thời.
Hít sâu một hơi.
- Muốn cười thì cứ cười đi, đã bị thương rồi, đừng nghẹn ra nội thương.
Luật sư An ngược lại khéo hiểu lòng người.
Châu Trạch lắc đầu, hỏi: - Anh đã nói thế nào với ông ta?
- Còn có thể nói thế nào? Con trai trưởng thành, dẫn theo con gái mình đi tìm tin tức của cha, thiên tân vạn khổ tìm đến nơi này.
- Dù sao thì chuyện như thế này cũng từng xuất hiện rất nhiều lần, chỉ có điều phần lớn người đều đi tìm mẹ, số lượng người đi tìm cha thật không nhiều lắm.
Luật sư An bò tới bên cạnh Châu Trạch, hiển nhiên, cơn đau do ngộ độc thức ăn còn chưa đi qua.
- Tôi xử lý vết thương trên đầu ngón tay anh một lần nữa trước.
Nói xong, luật sư An kéo quần áo của mình xuống.
Ở nơi này, tất cả mọi thứ đều không thể dùng, vẻ ngoài của nó khác xa so với thực tế, không thể tính toán theo lẽ thường, ngộ nhỡ vào lúc này lại khiến vết thương của Châu Trạch chuyển biến xấu, bị nhiễm trùng, vậy thì vui lớn rồi.
- Tên tiểu tử kia đâu?
Luật sư An vừa băng bó vừa nói.
Lúc trước, tình huống khẩn cấp, hai người còn chưa kịp nói tỉ mỉ.
- Bị tôi dùng móng tay đóng đinh, nhưng còn chưa chết, đoán chừng có thể giấu giếm chuyện này một thời gian ngắn, chúng ta phải tận dụng thời gian này để đi ra ngoài, nếu không sẽ phiền phức lớn.
- Ừm, ông ấy nói ở đây còn mấy lối ra khác, chờ tôi nghỉ ngơi thêm mấy giờ, ráng sức vượt qua thời gian thống khổ nhất.
- Ông ấy là ai?
Luật sư An trợn trắng mắt với Châu Trạch.
Lần này.
Anh ta không chống cự gì nữa:
- Cha tôi.
Tốt xấu gì người ta cũng cứu mình mấy lần.
Bản thân mình còn đang dùng thân thể con trai người ta.
Hô một tiếng "cha" ngược lại cũng không có gì phải kháng cự.
Vết thương được băng bó một lần nữa, môi Châu Trạch có chút phát khô, đây là dấu hiệu do mất quá nhiều máu.
- Uống chút rượu, làm trơn yết hầu? - Luật sư An hỏi.
- ... ... - Châu Trạch.
- Ha ha, tôi đùa thôi.
Luật sư An rất là suy yếu dựa vào tường, chỉ chỉ tiểu loli nằm ở bên kia, nói: "Hiện tại tôi không còn sức lực hóa giải cấm chế giúp nha đầu, anh đi xem thử xem, có thể hóa giải không? Dù gì bé trai kia cũng là cương thi.
Châu Trạch liếm liếm đôi môi có chút khô khốc, đứng dậy, đi tới bên cạnh tiểu loli, sau đó anh ngồi xổm xuống, loại động tác đơn giản này cũng khiến trán Châu Trạch túa mồ hôi.
Tiểu loli như đã ngủ thiếp đi, hô hấp còn đó, cũng có thể nhìn thấy ngực cô ấy phập phồng, nhưng không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Dựa theo tân nương tử đã bị người ta mọi túi mật rắn kia nói, mỗi ngày thằng bé kia đều sẽ tới tiểu viện gặp tiểu loli, hai người nhất định sẽ giao lưu nói chuyện.
Trừ phi thằng bé kia thích lầm bầm lầu bầu một mình, nhưng lầm bầm lầu bầu một mình sao có thể cảm nhận được mị lực thục nữ của Lâm Khả?
Cho nên.
Nhất định anh ta sẽ tạm thời mở cấm chế trước, để Lâm Khả tỉnh lại.
Dựa theo tính cách của Lâm Khả, cô ấy sẽ không muốn sống muốn chết rời đi, nhưng có thể là vì chờ cứu viện hoặc tìm kiếm cơ hội chạy trốn, cô ấy sẽ cố ý chơi anh ta như chơi đùa với kẻ ngốc.
Châu Trạch xoay cổ Lâm Khả, phát hiện không có dấu răng, sau đó lại mở mí mắt Lâm Khả, cũng không có gì khác thường, vậy tới cùng cấm chế nằm ở nơi nào?
- Ông chủ, không phải cương thi sợ móng lừa đen sao? Có cần đi tìm móng lừa đen cho cô ấy gặm không?
Luật sư An lên tiếng hiến kế nói.
- Hiện tại chúng ta biết tới nơi nào tìm móng lừa đen? Tìm cha anh sao?
Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Không đúng... ... - Bỗng nhiên luật sư An nghĩ tới điều gì, lập tức nói: "ĐM, lúc trước tôi quên mất, trước đây tôi đã từng trộm lá bùa của lão đạo, hẳn lá bùa kia có thể dùng được.
Này cũng giống như nước lọc vậy, nó không phải thuốc chuyên trị bệnh, nhưng cho dù là bị bệnh gì, uống nhiều nước lọc một chút cũng chẳng sao.
- Anh mang theo bên người?
Châu Trạch hỏi.
- Hình như có mang theo, đến, anh tới lấy giúp tôi một chút.
Luật sư An nói.
Châu Trạch lại đi tới bên người luật sư An.
Ngồi chồm hổm xuống trước mặt luật sư An.
Vẻ mặt do dự và không tình nguyện.
Đưa tay đặt ở không trung.
Thật sự không thể hạ xuống.
- Anh nhanh lên!
Luật sư An thúc giục nói.
- ... ... - Châu Trạch.
- Ông chủ, đã tới lúc này rồi, anh còn bần thần cái gì?
- Phù... ...
Châu Trạch thở dài một hơi, đúng vậy, đã tới lúc này rồi, mình còn tính toán cái gì, lúc này anh vươn bàn tay về phía đũng quần luật sư An.
- Này này này!!!!
Luật sư An rất suy yếu, nhưng vào lúc này, anh ta vẫn lập tức chụm hai chân lại, ngay sau đó anh ta lập tức hiểu rõ, nói:
- Tôi không biến thái như lão đạo, đặt nó trong đũng quần, nó được đặt trong cái túi trên người, anh xem trong này có hay không?
- Vì sao anh không nói sớm?
- Sao tôi biết được anh lại nghĩ tôi cũng giống lão đạo?
Châu Trạch thò bàn tay vào trong bộ âu phục của luật sư An, mò tới một túi tiền, mở khóa kéo ra, thật sự lấy ra được một tấm bùa giấy.
Tuy rằng nhăn nhúm, rõ ràng nó đã được đặt bên trong rất lâu rồi, lâu đến mức ngay cả chính bản thân luật sư An có lẽ cũng đã quên.
- Bộ y phục này đã từng được mang ra ngoài giặt, cũng không biết lá bùa này có bị ảnh hưởng gì không. - Luật sư An thầm nói.
- Thử xem đi.
Châu Trạch cầm lá bùa lại đi tới bên cạnh tiểu loli.
Vì kế hoạch hôm nay.
Nếu như tiểu loli có thể tỉnh lại.
Thừa dịp lão thái bà và đám người làm còn chưa biết chuyện đã phát sinh trong sân nhỏ, cảnh giới còn không tính là đặc biệt sâm nghiêm.
Dựa vào lực lượng của tiểu loli, nói không chừng có thể dẫn theo hai người bọn họ càn quét sạch đám gia đinh đang canh giữ bên ngoài, sau đó rời đi.
Châu Trạch dán lá bùa lên trán tiểu loli.
Chờ trong chốc lát.
Phát hiện không có phản ứng gì.
- Này, hình như nó thật sự bị lần giặt kia ảnh hưởng.
Châu Trạch có chút bất đắc dĩ nói.
- Không phải đâu, ai ya, đm, sớm biết vậy, lúc ở Từ Châu không nên để lão đạo đi trước, dẫn lão theo thật tốt biết bao nhiêu, chắc chắn sẽ có lá bùa mới có thể dùng.
Luật sư An có vẻ rất mất mát.
Tìm được một biện pháp.
Kết quả biện pháp không sử dụng được.
Châu Trạch cầm lá bùa lên, do dự, bản thân mình có nên chuyển qua dán ở chỗ khác không?
- Có nên thử dán nó lên cương môn không?
Bỗng nhiên luật sư An đề nghị.
- Tôi nhớ người thời cổ đại, không ít lần đều đặt mấy thứ như ngọc bội vào trong cương môn, có thể trừ tà trấn sát.
Trong miệng đặt một, phía dưới cũng đặt một, bảo đảm thi thể vĩnh cửu an bình, sẽ không xảy ra thi biến.
- Anh tới đặt? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
- Ha ha, tôi không dám. - Luật sư An cười cười, này thuần túy chỉ là đùa giỡn, nếu thật sự đặt vào chỗ kia, không nói tới chuyện có thể dùng được hay không, nhưng sau này chắc chắn sẽ bị tiểu loli truy sát.
- Lão An, tôi phát hiện từ sau khi anh tìm được cha, tâm tình trở nên tốt hơn nhiều, được tình thương của cha tưới nhuần, hiệu quả lớn như vậy sao?
- Ông chủ, đã tới lúc này rồi, chúng ta không cần phải thương tổn lẫn nhau, một người là bệnh nhân, một người bị thương nặng, thêm một mỹ nhân ngủ say, tiếp tục trì hoãn, có lẽ chúng ta sẽ thực sự bị đám tiểu quỷ này chơi chết.
Châu Trạch gật đầu.
Sau đó.
Đưa tay cạy miệng tiểu loli.
Ngay sau đó.
Dứt khoát nhét lá bùa vào miệng.
Này thuần túy là lấy ngựa chết làm ngựa sống, thử vận khí.
Mới vừa khép kín miệng tiểu loli lại.
Thân thể tiểu loli bỗng nhiên run lên.
- Lão An, hình như bắt đầu có hiệu quả! - Châu Trạch hô lên.
- Bắt đầu có hiệu quả rồi sao?
Luật sư An cũng bu lại.
Thân thể tiểu loli bắt đầu co quắp.
Mười ngón tay cũng bắt đầu uốn lượn.
Càng không ngừng làm lấy động tác.
- Hiệu quả dường như rất mãnh liệt. - Châu Trạch nói.
Chậm rãi.
Biên độ co quắp của tiểu loli bắt đầu càng lúc càng lớn.
Thậm chí ngay cả khóe miệng cũng bắt đầu sùi bọt mép.
Luật sư An hít sâu một hơi, hơi lo lắng nói:
- Ông chủ, dường như hiệu quả mãnh liệt quá mức.
Ngay sau đó.
Tiểu loli bỗng nhiên mở mắt ra.
Mồm cũng đồng thời mở bạt ra, đầu lưỡi bắn ra ngoài.
Châu Trạch lập tức nghiêng về phía sau.
Luật sư An bởi vì trúng độc, cho nên tần suất động tác không nhanh như Châu Trạch.
Anh ta chưa kịp trốn.
Đầu lưỡi này trực tiếp thắt chặt cổ anh ta lại.
- Lâm Lâm Lâm... ... Khả... ... tôi... ... là tôi... ...
Luật sư An giãy giụa nói.
Thân thể anh ta vốn vì trúng độc mà trở nên rất suy yếu, anh ta thực sự lo lắng nếu tiếp tục bị thắt chặt như vậy, bản thân mình sẽ trực tiếp toi đời.
- Lâm Khả!
Châu Trạch cũng ở bên cạnh hô lên.
Dường như đôi mắt tiểu loli đã khôi phục một chút thần thái.
Ngay sau đó.
Chiếc lưỡi thắt chặt luật sư An cũng buông lỏng ra.
Luật sư An té trên mặt đất, hít thở từng ngụm lớn, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được.
Tiểu loli lại thu hồi đầu lưỡi lại.
Sau đó bắt đầu khom lưng.
Bắt đầu điên cuồng mà nôn mửa.
Một số đồ vật màu đen bị cô ấy phun ra.
Qua hồi lâu.
Tiểu loli mới xoay người dựa vào tường, ngồi xuống.
Nhìn nhìn Châu Trạch, lại nhìn luật sư An một chút, tiểu loli hơi bất mãn nói:
- Ông chủ, cuối cùng mấy người cũng tới, nếu mấy người không tới nữa, có thể tôi sẽ không lắc lư được con tiểu cương thi kia.
- Hai người có biết không.
- Lão nương lần đầu tiên trong đời.
- Thiếu chút nữa bị tên nhóc khốn nạn kia cưỡng gian!
- Một đời thanh bạch của lão nương thiếu chút nữa đã bị làm hỏng!
- Thanh bạch của cô thì tính là gì?
Luật sư An tức giận xoa cổ mình, anh ta trúng độc không bị độc chết, thiếu chút nữa bị người một nhà vừa mở mắt ra đã bóp chết, trong lòng cứ phải gọi là phiền muộn.
- Đúng vậy, thanh bạch của tôi không coi vào đâu, nhưng thanh bạch của Vương Nhụy, cô ấy chỉ là một đứa bé.
Tiểu loli có chút ưu buồn nói.
- Hiện tại cô bé vốn nên tựu trường, tôi cũng nên trả thân thể lại cho cô bé.
- Đây không phải lỗi của cô. - Thời khắc mấu chốt, kỹ năng canh gà không cần tiền của lãnh đạo được thả ra.
Châu Trạch tiếp tục nói:
- Không có cô ở đây, Vương Nhụy đã sớm bị lừa bán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận