Thâm Dạ Thư Ốc

Chương 339: Ngòi bút ác mộng!

Bên kia.
Ông chủ Châu còn đang chết véo với cái vị trong gương kia.
Bên này.
Anh anh anh cơ trí đáng yêu, thông minh lanh lợi, người gặp người thích hoa gặp hoa nở đã sớm phát hiện đầu mối trong đó!
Cô ấy lập tức đứng dậy, đi trên tầng, trực tiếp đẩy cửa phòng làm việc ra, bắt đầu tìm kiếm trên bàn làm việc.
Bình thường bút trong gia đình, vị trí có khả năng xuất hiện nhất thường là trong phòng làm việc. Đương nhiên, mình cũng có thể tìm kiếm trong phòng ngủ của hai đứa nhỏ. Chỉ có điều nếu ở biệt thự, hẳn là hai đứa nhỏ cũng có phòng học riêng chứ nhỉ?
Bạch Oanh Oanh vừa tìm vừa suy tính.
Vậy mà.
Trên bàn sách rất sạch sẽ.
Thậm chí trong ngăn kéo cũng không có bút tồn tại.
Ở đây đã từng xảy ra sự kiện tự sát, cảnh sát cũng đã từng tìm kiếm mọi ngóc ngách trong nhà, quét sạch mọi thứ. Bất kỳ thứ gì có giá trị, có hiềm nghi đều bị coi thành chứng lấy, lấy đi cất giữ.
Hơn nữa.
Thật ra ở thời đại này, việc xây một phòng làm việc chỉ để hợp với quy cách mà thôi. Đầu năm nay, số lần mọi người dùng bút vốn không nhiều, phần lớn thời gian bọn họ đều dùng bàn phím đánh chữ. Cho nên dù Oanh Oanh đã lật tung mọi ngóc ngách trong phòng làm việc, cũng chỉ có thể tìm ra hai cây bút mực.
Trong đó một cây viết đã bị tịt hay hết mức, không viết ra chữ được.
Đặt hai cây bút tới trước mặt.
Oanh Oanh nghiêng đầu.
Trái lo phải nghĩ, cô ấy đều cảm thấy, cây bút có thể là boss bí mật, là hắc thủ sau màn…
Sẽ không luân lạc tới tình trạng không cách điệu gì như vậy.
- Bẹp!
Oanh Oanh hơi dùng sức bẻ một cái.
Hai cây bút đồng thời bị bẻ gãy.
Ai.
Không phải bọn mày.
Ngủ yên đi.
Đi ra khỏi phòng làm việc, Oanh Oanh lại tìm trong mấy gian phòng, phát hiện trong phòng bọn nhỏ, quần áo, đồ chơi, văn phòng phẩm các loại… cái gì cũng không thấy.
Anh anh rơi vào trầm tư.
Thật ra, chuyện này cũng không khó lý giải. Người mẹ dẫn theo hai đứa con của mình cùng uống thuốc độc tự sát, người nhà song phương nhất định sẽ mang đi hết quần áo, tất cả các loại đồ vật mang tính kỷ niệm đi. Thêm nữa, trong biệt thự này lại không có người ở, đương nhiên sẽ có vẻ rất "trống trải sạch sẽ".
Tìm một lúc lâu.
Lại tìm từ tầng hai xuống tới tầng một.
Lần này Bạch Oanh Oanh tìm cẩn thận hơn cả lần tìm ông chủ lúc trước. Dù sao thì nơi có thể chứa được người to lớn như ông chủ cũng không nhiều lắm.
Nhưng nơi có thể giấu bút lại rất nhiều.
Tìm tới tìm lui.
Ngoại trừ hai cây bút mực đã bị phân thây trong phòng làm việc.
Bạch Oanh Oanh không tìm được cây bút thứ ba nào cả.
Một lần nữa ngồi về trên ghế sa lon.
Bạch Oanh Oanh nhìn đống sách lớn trên bàn trà.
Phát ngốc.
Sách ở chỗ này.
Mà muốn viết sách nhất định phải dùng bút.
Tác giả cùng đám người chuyên viết báo cáo trong cơ quan đều được gọi là cán bút.
Nhưng tại sao mình lại không thể tìm được?
Cầm sách lên.
Lật lật.
Nhìn chữ in trên sách.
Bạch Oanh Oanh nghĩ, có lẽ cây "bút" này không phải chỉ là cây bút thông thường trên ý nghĩa, mà còn chỉ vật đã được hiện đại hóa, thay thế nó?
Ví như...
Bàn phím?
Ví như.
Máy vi tính máy tính bảng?
Nhưng vừa rồi mình đã tìm một lượt, không phát hiện thứ như máy vi tính hay bàn phím gì cả...
... ...
- Này, đã tới lúc này rồi, mày có thể đừng khiêu dâm như thế được không?
Châu Trạch nhìn người trong gương, giống mình như đúc kia, nói.
Vị kia còn đang gào thét.
Còn đang gầm thét.
Còn đang không ngừng mà giãy giụa.
Có thể nhìn ra.
Anh ta sắp điên mất rồi!
Có lẽ.
Một ngày kia.
Ông chủ Châu có thể tìm ra phương pháp để giải quyết cái ý thức thứ hai trong cơ thể mình kia, chính là dùng sự thông minh của mình bức bách đối phương, khiến đối phương không chịu đựng được nữa, trực tiếp tự vẫn.
- Được được được...
Châu Trạch dang hai tay ra.
- Tôi hiểu sai?
Rốt cục cái vị trong gương kia cũng không điên cuồng nữa.
- Ý của anh không phải suy nghĩ muốn đùa giỡn kia.
- Ý của anh là.
- Lông?
Châu Trạch rơi vào trầm tư.
- Có lông gì đó?
- Đồ gì lưu lại lông?
- Nơi này có yêu quái?
- Nhưng mình không thể cảm nhận được yêu khí gì cả.
Ánh mắt Châu Trạch trong gương dại ra.
Vẫn không nhúc nhích.
Nhìn bên ngoài.
Sau đó.
Anh ta dứt khoát ngồi xuống.
Bi thương với tâm chết.
Thật ra, chuyện này cũng không thể trách ông chủ Châu.
Người bình thường, ai nhìn thấy chỗ kia mà trong nháy mắt lại nghĩ đến "bút"?
ĐM.
Mày nhìn thấy chỗ kia còn có thể ngâm thơ phác họa làm mấy chuyện cao nhã như vậy sao?
Vậy mày có con là đàn ông hay không?
Sở dĩ Oanh Oanh cách vách có thể nhanh chóng nghĩ đến, là vì trước đó, cô ấy có rất nhiều sách làm đệm trong tiềm thức.
Mà ông chủ Châu lại không.
Anh lăn lộn lảo đảo đánh một trận với con mụ điên này.
Sau đó, anh gặm sườn heo nguyên vị ở một nơi không thích hợp ăn cơm như phòng vệ sinh này.
- Hiện tại tôi phải làm sao mới có thể thả anh ra?
Châu Trạch bắt đầu đổi cách nghĩ.
Nếu như có thể thả vị này ra.
Khiến anh ta trở lại thân thể của chính mình.
Vậy mình có thể mở ra vô song.
Sau đó tất cả vấn đề liền đều được giải quyết.
Bản thân mình có thể trở lại phòng đọc sách, tiếp tục sinh sống hạnh phúc mỹ mãn.
Tươi đẹp tới mức nào!
Nhưng cái vị trong gương kia vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn là bộ dạng lười phản ứng Châu Trạch.
Cũng không biết là anh ta không có biện pháp.
Hay là anh ta hoàn toàn không muốn ra ngoài.
- Đừng tiêu cực như thế có được không? - Châu Trạch vỗ vỗ mặt kính đã rạn nứt: - Chúng ta không thể từ bỏ hy vọng.
Cái vị trong gương kia vẫn không nhúc nhích.
Châu Trạch lắc đầu.
Quên đi.
Anh dứt khoát đẩy cửa phòng vệ sinh ra.
Đi ra ngoài.
Bên ngoài.
Đen kịt một màu!
Châu Trạch nhớ được, lúc trước bản thân mình có mở đèn. Vậy mà chờ khi mình đi ra, toàn bộ đèn đã tắt ngúm.
Hơn nữa loại đen tối này rất đậm, màu đen thâm thúy, như vừa có một xe mực đổ vào đây vậy.
Bằng bản năng.
Châu Trạch cảm thấy nhất định là đã có chuyện phát sinh ở nơi này.
- Lau lau... ...
Tiếng ma sát nhỏ nhẹ.
Như trên đoạn nối của đường xuất hiện vấn đề vậy.
Ở trong môi trường này, bỗng nhiên xuất hiện tiếng động ấy, đừng nói là người thường không chịu nổi, cho dù là quỷ sai như Châu Trạch, cũng cảm thấy tê dại cả người.
Trước mặt thứ khủng bó.
Mọi người đều bình đẳng.
Quỷ sai không sợ quỷ.
Nhưng trên thế giới này, đồ vật kinh khủng nhất.
Thật ra không phải là quỷ.
- Tách!
Sáng.
Là TV trong phòng khách sáng lên.
Điểm tròn màu đen trắng không ngừng lóe ra. Tuy nói nó đã mang tới ánh sáng cho căn phòng tối đen, nhưng loại ánh sáng này thực sự có còn không bằng không có.
... ... ...
- Bút, mày ở đâu? Mày ở đâu vậy...
Hai tay Bạch Oanh Oanh kéo má của mình, dáng vẻ rất khổ não.
Thật ra.
Bạch Oanh Oanh vẫn rất thông minh.
Toàn bộ phòng đọc sách.
Ngoại trừ cô ấy ra, còn có thể tìm được người thứ hai nào đọc hiểu sách tiếng Nhật không?
Tuy rằng cô ấy xem sách tự tu dưỡng của nữ bộc, nhưng dầu gì cũng là sách tiếng Nhật.
Đưa tay lật mở từng cuốn sách trước mặt ra, tác giả tên Nhị Tẩu này viết không ít sách. Chỉ có điều thật ra Oanh Oanh cũng không quá quen thuộc cô ấy, chỉ là mỗi ngày khi quét phòng, Oanh Oanh lại cười một cái thôi.
Trước đây Oanh Oanh đã từng nghe lão đạo nói tới một loạt đông tây nam bắc về Nhị Tẩu.
Còn có loại người như Tần công tử, Châu tiên sinh, Kháng tiên sinh, lão đạo nói bọn họ đều là nghệ thuật gia, hiện tại đang trải nghiệm ngày tháng sinh hoạt chờ đợi dài đằng đẵng trong tù. Khi được thả ra, bọn họ có thể sáng tác được tác phẩm càng hòa mình vào nhân dân hơn.
Còn nhớ lúc ấy mình đã hỏi lão đạo, vì sao các tác giả phải vào ngục giam?
Lão đạo nói đó là phương pháp để họ có thể tiếp cận cuộc sống một cách gần hơn. Lão đạo còn nói trước đây Lỗ Tấn đã từng quen biết hai người cai ngục trong thời gian bị giam, sau đó hai người còn trở thành tri kỷ.
Lật lật.
Bìa một quyển sách hấp dẫn Oanh Oanh.
Bìa mặt là một cây viết.
Một cây... bút máy!
Rất đột ngột.
Cũng rất đơn điệu,
Chỉ đơn thuần là một cách bút làm bìa sách, không còn gì khác.
Tên sách là Ngòi Bút Ác Mộng, vừa nhìn đã biết là truyện kinh dị.
Lật xem giới thiệu vắn tắt.
Truyện kể về một người, trong một lần ngoài ý muốn người đó đạt được một cây bút thần kỳ, khi người đó cầm cây bút này viết truyện, truyện đó sẽ xảy ra ngoài hiện thực.
Lần đầu tiên anh ta lấy cây bút này viết một câu chuyện kinh dị.
Câu chuyện xảy ra trong một ngôi biệt thự.
Buổi tối.
Bỗng nhiên bị cúp điện.
Một mình anh ta lần mò trong bóng tối, đi tới phòng khách, muốn mở máy phát điện.
Nhưng vào lúc này.
TV trong phòng khách.
Dưới trạng thái mất điện.
Đột nhiên từ động bật lên.
Ngay từ đầu, trong màn hình ti vi chỉ có một điểm màu đen trắng lóe lóe.
Nhưng kế tiếp.
Lại xảy ra chuyện rất kinh khủng... ...
- Đoạn giới thiệu vắn tắt này thật không tồi.
Bạch Oanh Oanh theo bản năng lật tờ thứ nhất ra xem.
Sau đó, cô ấy ngẫm lại, lấy không đúng, lập tức khép sách lại.
Anh anh anh.
Người ta tới tìm ông chủ.
Vì sao lại ngồi đây xem sách!
Nhưng hình như phải xem quyển sách này mới có thể tìm đầu mối về cây bút. Bản thân mình đã tìm từ trên xuống dưới, tìm khắp nơi một lượt, kết quả đều không tìm được bút.
Vừa suy nghĩ đến tận đây.
Bạch Oanh Oanh chỉ có thể tiếp tục mở sách xem tiếp.
Đêm khuya trong biệt thự.
Một nữ sinh trung học phổ thông.
Ngồi trong phòng khách thê lương đầy bụi bậm.
Xem một quyển.
Truyện kinh dị.
Bản thân chuyện này vốn đã rất khủng bố!
Nhưng Oanh Oanh lại không hề cảm thấy vậy.
Đây cũng là nói nhảm.
Cô ấy vốn là một đầu cương thi bị chôn dưới đất hai trăm năm!
- Điểm trắng đen trên ti vi bắt đầu chậm rãi biến mất, tôi chầm chậm mà lui về phía sau. Bởi vì bản năng khiến tôi cảm thấy, có thể sẽ có thứ gì đó leo từ trong ti vi ra.
- Tôi không chú ý.
- Vẫn lui về phía sau, khiến bản thân mình vấp té.
- Trực tiếp ngồi trên ghế sa lon.
- Nhưng ánh mắt của tôi vẫn đang tiếp tục nhìn chằm chằm cái TV này.
- Vậy mà.
- Điều khiến tôi không nghĩ tới chính là.
- thứ kinh khủng chân chính.
- Đến từ sau lưng tôi... ...
Oanh Oanh vừa xem vừa nhỏ giọng đọc ra.
... ... ...
Trong ti vi có điểm trắng đen không ngừng xuất hiện.
Châu Trạch nhìn chằm chặp TV.
Bắt đầu chậm rãi lui về phía sau.
Châu Trạch chưa xem phim The Ring. Đời trước, Châu Trạch một lòng học tập, một lòng làm việc, không có hứng thú gì đối với phim điện ảnh. Hơn nữa anh còn làm bác sĩ, cũng đã gặp rất nhiều người chết, cũng thấy rất nhiều kiểu chết, thê thảm đủ loại, càng không có hứng thú gì với phim kinh dị.
Đời này...
Đời này mình đã biến thành quỷ, xem phim kinh dị còn có ý nghĩa gì nữa?
Trước đây, vì cứu Hứa Thanh Lãng đã trúng thi độc mà Châu Trạch xem hết series Lâm Chính Anh với Oanh Oanh.
Kết quả cảm giác hòa mình mạnh mẽ đến mức như anh đang xem phim “Chị Mã Nhàn Rỗi” (1).
Nhưng cho dù chưa xem The Ring, Châu Trạch cũng biết, cô gái xinh đẹp đáng yêu tên Trinh Tử (Yamamura Sadako) thích chui ra từ trong ti vi.
Lui về phía sau.
Mình cứ cẩn thận đề phòng.
Kéo dài một đoạn khoảng cách an toàn, luôn không sai.
- Rầm!
Đầu gối Châu Trạch vừa lúc đụng phải bàn trà.
Cả người anh lập tức mất cân đối, té trên ghế sa lon.
Nhưng ánh mắt Châu Trạch vẫn đang nhìn chằm chặp TV.
Có một loại cảm giác.
Mau ra đây.
Cái thứ trong ti vi kia.
Mau ra đây!
Châu Trạch không phát hiện ra.
Sau lưng anh, trong bóng tối.
Có một bóng người.
Đang bất tri bất giác tới gần...
(1) Chị Mã Nhàn Rỗi: phim truyền hình dài tập “Chị Mã Nhàn Rỗi” là bộ phim dựa vào tài liệu thực tế, kể về sinh hoạt thường ngày của một nữ công nhân đã về hưu —- chị Mã (tên thật Mã Tiểu Yến – do diễn viên Thái Minh thủ vai), phản ánh những sự kiện thực tế xã hội gây cười nhưng cũng khiến cho khán giả phải suy ngẫm. Chị Mã là người đầy nhiệt tình, tuy đã về hưu, thế nhưng mà bà chẳng nhàn rỗi tí nào, cứ đi khắp nơi lo chuyện “không can sự gì tới mình”: tả dụ như giới thiệu đối tượng cho hàng xóm, làm mai mối, giải quyết tranh chấp, hướng dẫn du lịch; bộ phim cũng nói đến những vấn đề lục đục trong gia đình của chị Mã: như chuyện gia đình con cái gặp xui rủi, vợ chồng bất hoà… Bộ phim khắc hoạ sâu sắc xã hội lúc bấy giờ, có lúc sẽ mang đến tiếng cười thoải mái cho mọi người, lúc lại nêu lên những vấn đề xã hội đang hiện hữu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận